CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Được, được, chủ ý này hay.” Bà cụ Đường tự nhiên đồng ý ngay.

“Vậy tôi phải đi nghe thử mới được.” Ông cụ Hàn cũng đứng dậy theo.

Phạm My vừa rồi đã dẫn hai bảo bối lên lầu, ba người trong đại sảnh toàn bộ cất bước đi ra ngoài vườn.

Ba người già đi vào trong vườn, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đã đi vào vườn rồi, Hàn Nhã Thanh cản nhưng không thể cản được.

“Nha đầu này thật sự được mà, ông nói nó rốt cuộc là thương con trai hay thương người ông hơn?” Bà cụ Đường nhìn thấy chuyện

này, trực tiếp không nhịn được cười.

Thanh Thanh có thể cản không được Dương Tầm Chiêu? Bà ta không tin đâu, chuyện này nói cho ai nghe cũng không có ai tin.

Phải, chỉ lấy năng lực của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh hoặc có khả năng không phải đối thủ, nhưng Dương Tầm Chiêu chắc chắn tôn trọng Thanh Thanh, chắc chắn nghe theo Thanh Thanh.

Nếu như thái độ của Thanh Thanh kiên định, không cho thương lượng, Dương Tầm Chiêu có thể vào sao?

Ông cụ Đường và ông cụ Hàn nghe thấy lời của bà ta, cũng không nhịn được mỉm cười, thật ra, điều bọn họ muốn nhìn thấy nhất chính là Hàn Nhã Thanh có thể hạnh phúc, cho nên, tình hình như này, bọn họ thật ra vui lòng nhìn thấy.

Ba người già từ từ đi đến đình hóng mát trong vườn, ngồi xuống, quản gia đã pha trà, bê tới.

Hàn Nhã Thanh lúc này đã bước vào vườn, tự nhiên nhìn thấy rồi, mắt của cô lóe lên, ba người này lúc này ra đây, hơn nữa chỉ có ba người bọn họ, ý tứ đó đã rất rõ ràng rồi.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh hơi giật giật, quả nhiên, gừng càng già càng cay, người nào người nấy đều là lão hô ly!

Ba người già đều ra đây rồi, Hàn Nhã Thanh tự nhiên cũng không cần tiếp tục cản Dương Tầm Chiêu nữa.

Dương Cầm Chiêu tự nhiên cũng nhìn thấy ba người già, trực tiếp rảo bước đi tới.

Anh trước khi đến đây thì đã biết Hàn Nhã Thanh cũng đón ông cụ Hàn đến nhà họ Đường, cho nên, anh nhìn thấy ông cụ cũng không có bất ngờ.

Dương Tầm Chiêu bước tới, Hàn Nhã Thanh tự nhiên cũng đi theo, sau khi Dương Tầm Chiêu đi được mấy bước, lại đột nhiên dừng lại.

Hàn Nhã Thanh thấy hơi lạ, thuận theo ánh mặt của anh nhìn qua, sau đó bèn nhìn thấy chiếc xe màu hồng phấn nhỏ của bạn nhỏ

Đường Vũ Kỳ— loại ô tô điện cho trẻ con chơi.

Rất rõ ràng, Dương Tâm Chiêu nhìn thấy chiếc xe đó, cậu ba Dương rõ ràng cũng cảm thấy trong nhà họ Đường xuất hiện chiếc xe như này không quá bình thường.

“Sao lại có xe đồ chơi của trẻ con?” Dương Tầm Chiêu đảo mắt, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, trên mặt rõ ràng mang theo vài phần nghi hoặc, nhà họ Đường có trẻ con sao?

“Thanh Thanh, cháu đứng ở đó làm gì, không nóng sao? Mau lại đây.” Chỉ là, Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, giọng của bà cụ Đường truyền đến, rất hiển nhiên bà cụ Đường cũng phát hiện tình huống ở bên này.

“Dạ, đến đây ạ.” Hàn Nhã Thanh tự nhiên hiểu ý của bà cụ Đường, vội đồng ý.

Dương Tầm Chiêu mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi nhiều, dù sao anh đến đây còn có chuyện quan trọng hơn.

Dương Tầm Chiêu đi đến lương đình, nhìn sang ba người già, vừa muốn mở miệng.

“Tâm Chiêu, ngôi đi.” Chỉ là, ông cụ Đường lại đột nhiên mở miệng, giọng nói đó rất ôn hòa, mang theo vài phần tùy ý, hơn nữa nghe thấy rất thân thiết.

Lông mày của Dương Tâm Chiêu hơi nhíu mày, thái độ của ông cụ Đường lúc này, khiến lời anh chuẩn bị nói không biết nói thế nào nữa rồi.

Anh hôm nay đến, vốn dĩ là để giải thích những chuyện xảy ra gần đây, sau đó thể hiện rõ cho bọn họ biết thái độ của mình đối với Thanh Thanh.

Nhưng, thái độ bây giờ của ông cụ Đường khiến anh cảm thấy giải thích cũng không cần thiết nữa.

Mấy ngày trước, người của nhà họ Đường còn không cho anh vào, thay đổi thái độ như vậy liệu có nhanh quá nhiêu không.

“Đứng đó làm gì? Còn không mau đến ngồi.” Bà cụ Đường ngước mắt nhìn, lời này không có trực tiếp gọi tên, nhưng rõ ràng cũng có ý bảo Dương Tầm Chiêu ngồi xuống.

Mắt của Dương Tâm Chiêu lóe lên, anh biết rõ, chuyện của nhà họ Cổ còn chưa hoàn toàn giải quyết, ông cụ Đường không biểu hiện ra ngược lại cũng bình thường, nhưng thái độ này của bà cụ Đường thật sự rất khả nghi.

Cậu ba Dương cảm thấy trong đây chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất không nhỏ!

“Cậu nói đi, hai đứa ở bên ngoài đưa đưa đẩy đẩy cả nửa ngày, cũng không thấy mệt.” Ông cụ Hàn rót một ly trà, sau đó liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, từ tốn bổ sung một câu.

Câu nói này rõ ràng có hàm ý.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh không khỏi giật giật, cảm thấy ba người bọn họ sớm đã nhìn thấu rôi.

Được thôi, cô thừa nhận, cô vừa rồi không có thật sự cố gắng hết sức cản Dương Tầm Chiêu.

Cô bị kẹp ở giữa, cũng khó xử, ài, làm người thật khó!!

Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi tới, ngôi trên một chiếc ghế, Dương Tâm Chiêu cũng theo cô ngồi xuống.

“Chuyện của cháu với Thanh Thanh, cháu...” Dương Tâm Chiêu sau khi ngồi xuống, vẫn quyết định giải quyết chuyện này.

“Chuyện liên quan đến cậu và Thanh Thanh, chúng ta không can thiệp, chỉ cân Thanh Thanh bằng lòng là được.” Chỉ là, lời của cậu ba Dương còn chưa nói xong, ông cụ Đường trực tiếp mở miệng, trực tiếp bày tỏ thái độ rồi.

Thái độ này của ông cụ Đường có thể nói đã rất tốt, tốt đến mức khiến Dương Tâm Chiêu có hơi kinh sợ.

“Ừm, ông già nói đúng, chúng ta không quản, cũng không quản được.” Bà cụ Đường cũng nói theo một câu.

“Ừm, tôi cũng đồng ý với ý kiến của hai người.” Ông cụ Hàn càng trực tiếp phụ họa theo.

Dương Tầm Chiêu nhìn ba người bọn họ, cứ cảm thấy ba người này có âm mưu gì đó, nhìn bọn họ, lúc này anh nghĩ đến từ cáo già.

Nhưng, bọn họ có thể có âm mưu gì? Thái độ của bọn họ bây giờ là kết quả anh muốn nhất, hơn nữa còn vượt xa mong đợi của anh.

Anh trước khi đến đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục bọn họ, nhưng bây giờ anh ta cái gì cũng không có nói, sự việc lại thuận lợi như thế sao?

Điều này khiến anh cũng có hơi không dám tin, lúc này cậu ba Dương cứ cảm thấy mặt trời hôm nay mọc đằng tây vậy.

“Nói như thế, mọi người đều không phản đối chuyện của cháu với Thanh Thanh.” Mắt của cậu ba Dương lóe lên, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cố ý hỏi một câu.

Thật ra, vừa rồi ba người già đều đã nói rất rõ ràng rồi.

“Ừm, chúng ta nói không can thiệp.” Bà cụ Đường gật đầu, sau đó lại liếc nhìn Hàn Nhã Thanh: “Chỉ cần Thanh Thanh bằng lòng.”

Mắt của ông cụ Đường lại hơi nheo lại, thằng nhóc này muốn giở trò gì đây?

Ông cụ Đường cảm thấy Dương Tâm Chiêu lúc này hỏi câu này, mục đích có hơi không đơn thuần.

Ông cụ Hàn liếc nhìn ông cụ Đường, rõ ràng cũng cảm nhận được.

“Ý của mọi người chính là chỉ cần Thanh Thanh đồng ý, chúng cháu làm gì, mọi người cũng không phản đối?” Mắt của Dương Tâm Chiêu nhìn ba người già ở trước mắt, hỏi lại lần nữa.

“Ừm.” Ông cụ Đường rõ ràng cảm thấy mục đích của Dương Tâm Chiêu không đơn thuần, nhưng lời của ông ta vừa rồi đã nói ra rồi, chắc chắn không thể thu hôi lại được, hơn nữa ông ta cũng muốn biết Dương Tầm Chiêu rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Phải.” Ông cụ Hàn thấy ông cụ Đường đồng ý, bèn cũng bày tỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi