CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Là Dương Bạc Vệ mà cô từng nghi ngờ có liên quan đến cái chết của mẹ ư? Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh thật sự rất ngạc nhiên, thậm chí là giật mình, sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên gọi điện cho cô?

Thành thật mà nói lần đó cô đến nhà họ Dương không gặp Dương Bạc Vệ, sau đó cô cũng không điều tra cụ thể về ông ta.

Sự việc đã qua bao nhiêu năm, cô biết có một số chuyện dù muốn tra cũng chưa chắc đã tra được.

Hơn nữa không biết vì sao cô lại có chút không muốn điều tra về nó!

Có lẽ là vì Dương Tầm Chiêu, cũng có thể là vì điều gì khác, cô không thể nói rõ được.

Nhưng bây giờ Dương Bạc Vệ lại gọi cho cô?

Để làm gì?

“Ông Dương có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Thanh thầm thở ra để bản thân trấn tĩnh lại, giọng cô vẫn bình tĩnh như thường, không nghe ra có gì bất thường.

“Cô Đường, chúng ta có thể gặp nhau không?” Dương Bạc Vệ trực tiếp đưa ra yêu cầu gặp mặt, nếu đã quyết định đã không thể lùi bước nữa.

“Gặp nhau? Vì sao?” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên thật nhanh, trước kia cô tìm Dương Bạc Vệ đã tốn rất nhiều công sức, nhưng bây giờ...

“Cô Đường, chúng ta gặp nhau rồi nói.” Dương Bạc Vệ không nói rõ, ông ta hơi dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Cô Đường yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

Khi Dương Bạc Vệ nói lời này, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ, sự kỳ lạ đó cách đường dây điện thoại nên người bình thường không thể nghe ra.

Nhưng Hàn Nhã Thanh đã nghe thấy.

Cảm xúc kỳ lạ trong giọng Dương Bạc Vệ khiến mí mắt Hàn Nhã Thanh vô thức giật giật.

Cô nhớ tới cái chết của mẹ, nhớ tới bức ảnh Dương Bạc Vệ được tìm thấy trong di vật của mẹ...

“Được, khi nào? Ở đâu?” Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Trong lòng cô có quá nhiều nghi ngờ về chuyện năm đó, bây giờ Dương Bạc Vệ chủ động hẹn cô, không có lý do gì để cô không đi cả.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết vì sao Dương Bạc Vệ lại đột nhiên hẹn cô ra ngoài, cô muốn xem xem ông ta định làm gì...

“Tôi đang ở khách sạn Hâm Nguyệt, cô Đường đến lúc nào cũng được, tôi có thể chờ ở đây.” Dương Bạc Vệ ở đầu dây bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc kỳ lạ bị đè nén trong giọng nói vẫn hiện hữu.

Câu này đủ cho thấy thái độ của Dương Bạc Vệ, nếu cô không đến thì ông ta có thể chờ mãi.

“Được, một tiếng nữa tôi đến.” Từ đây đến khách sạn Hâm Nguyệt mất một tiếng, Hàn Nhã Thanh định đi luôn bây giờ.

Nếu Dương Bạc Vệ đã đợi sẵn ở đó thì cô cũng không thể để ông ta đợi mãi được.

Tối qua Hàn Nhã Thanh ngủ không ngon nên cô gọi tài xế đưa đón, bây giờ thân phận của cô là cô cả nhà họ Đường, bảo tài xế đưa đến đó cũng rất hợp lý.

Khi Hàn Nhã Thanh đi ra, thư ký Lưu và vệ sĩ đã rời đi.

Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này có liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ năm đó, nghĩ Dương Bạc Vệ có thể sẽ có liên quan gì đó đến mẹ cô nên không gọi cho Dương Tầm Chiêu.

Lúc đầu cô không tiếp tục điều tra chuyện này phần lớn là vì Dương Tầm Chiêu, nhưng bây giờ sự việc bày ra trước mắt, cô không thể trốn tránh nữa.

Ngồi trong xe, Hàn Nhã Thanh hơi mím môi, vẻ mặt khá nghiêm túc, cô từ từ nhắm mắt lại dựa vào ghế sau.

Cả đêm không ngủ cô vốn rất mệt mỏi, nhưng bây giờ lại chẳng buồn ngủ chút nào.

Cô loáng thoáng cảm nhận được việc đi gặp Dương Bạc Vệ hôm nay có thể sẽ gây nên một số sóng gió.

“Cô cả, cô mệt rồi phải không? Hay là tôi đưa cô về nghỉ ngơi một lát nhé? Cô như thế này sức khỏe không chịu được đâu.” Tài xế thấy cô nhắm mắt thì tưởng cô buồn ngủ, tài xế nhà họ Đường cũng có xuất thân từ quân đội nên rất đáng tin cậy.

Cho nên tài xế cũng biết tối qua Hàn Nhã Thanh ở lại bệnh viện chăm sóc ông cụ Hàn cả đêm không ngủ.

“Chú Lý, tôi không sao.” Hàn Nhã Thanh mở mắt ra, thâm thở dài, lúc này dù bảo cô về cô cũng không ngủ được.

Nếu như Dương Bạc Vệ chỉ đơn giản là người có liên quan đến cái chết của mẹ cô thì cô sẽ thảo luận và tìm ra sự thật, mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.

Nhưng Dương Bạc Vệ lại là ba của Dương Tầm Chiêu.

Chú Lý nhìn Hàn Nhã Thanh qua gương chiếu hậu, ánh mắt hơi loé lên: “Cô cả đi gặp ai thế? Liệu có gặp nguy hiểm không?”

Rất rõ ràng, chú Lý đã phát hiện ra Hàn Nhã Thanh có gì đó không ổn, ít nhất là cô rất khác với mọi khi.

“Không đâu.” Hàn Nhã Thanh buột miệng nói ra, nói xong bản thân cô cũng bất ngờ, không biết vì sao cô lại có thể khẳng định sẽ không có chuyện gì như thế.

Sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên Hàn Nhã Thanh mỉm cười, cô cảm thấy suy đoán trước đó của mình là tự chui vào ngõ cụt, có lẽ mọi chuyện không như cô suy đoán.

Chú Lý thấy cô cười thì cũng yên tâm, không hỏi thêm gì nữa.

Đến khách sạn Hâm Nguyệt, Hàn Nhã Thanh bảo chú Lý đợi ở ngoài rồi một mình đi vào, Dương Bạc Vệ đã đặt phòng riêng, cũng đã nói số phòng cho cô.

Hàn Nhã Thanh đến thẳng phòng bao Dương Bạc Vệ đã đặt.

Tới trước cửa, Hàn Nhã Thanh khẽ thở ra một hơi sau đó mới đẩy cửa phòng.

Trong phòng chỉ có một mình Dương Bạc Vệ, ông ta ngôi trên xe lăn, dáng người gây gò, vẻ mặt u sâu, sắc mặt hơi tái, đã không còn phong thái lúc Hàn Nhã Thanh thấy ông ta ở cổng thôn.

Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhận ra ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dương Bạc Vệ nghe thấy tiếng đẩy cửa thì vội ngước mắt lên nhìn.

Khi ánh mắt ông ta dừng trên mặt Hàn Nhã Thanh thì đôi mắt lập tức trợn tròn, vẻ ngạc nhiên trong mắt không hề che giấu, có lẽ là không kịp.

Sau khi nhận được điện thoại, lúc đến đây Hàn Nhã Thanh đã tẩy trang, dù sao Dương Bạc Vệ cũng chỉ đích danh muốn gặp cô cả nhà họ Đường.

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng của Dương Bạc Vệ thì khẽ cau mày, tại sao ông ta nhìn thấy cô lại ngạc nhiên đến vậy?

Hàn Nhã Thanh còn phát hiện dưới sự ngạc nhiên ấy có quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Cảm xúc phức tạp đó của ông ta khiến Hàn Nhã Thanh phải nhíu mày.

“Ông Dương.” Hàn Nhã Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại, bước tới hờ hững chào một tiếng.

Dương Bạc Vệ như đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, ông thu hồi ánh mắt đang nhìn cô lại.

Ông ta thầm thở ra, dường như đang cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới ngước mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh lần nữa.

“Cô là Đường Thấm Nhi?” Yết hầu Dương Bạc Vệ lăn lên lượn xuống, không biết vì căng thẳng hay là vì điều gì khác.

“Là ông Dương hẹn tôi, tôi nghĩ ông Dương hẳn rất rõ ràng thân phận của tôi.” Hàn Nhã Thanh không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta, là ông ta hẹn cô, bây giờ ông ta hỏi cô như vậy không phải rất kỳ lạ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi