CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Lúc Dương Tầm Chiêu đối diện với cặp mắt sáng ngời của cô bé, ánh mắt của anh cũng chợt lóe lên, chẳng biết là tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì đó chấn động một cái, cảm giác đó rất kì lạ, cũng rất kỳ diệu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bâu bĩnh của cô bé, anh đột nhiên rất muốn hôn một cái, nhìn đôi mắt to tròn lanh lợi đang chớp chớp, Dương Tầm Chiêu có cảm giác trái tim của anh cũng đang run lên theo.

Đây là con cái nhà ai mà xinh đẹp quá!! đáng yêu quát!

“Bạn nhỏ à, có phải là cháu lạc đường rồi không vậy?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô bé, khóe môi không tự chủ nâng lên, trong giọng nói có sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Ai cũng biết cậu ba Dương lạnh lùng vô tình, cho đến bây giờ sự dịu dàng của anh cũng chỉ nói với một mình Hàn Nhã Thanh, nhưng mà giờ phút này anh lại dịu dàng như nước đối với một đứa bé xa lạ.

“Chú ơi, chú có thể mua cho cháu kem được không ạ?” Đôi mắt lại nhìn về phía anh, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào dinh dính, làm cho người khác vô cùng yêu thích.

Đường Minh Hạo đang đứng ở cách đó không xa nhìn mà mặt trực tiếp tối sâm lại, không phải đã nói rõ là làm theo ý thằng nhóc rồi cơ mà?

Kết quả thì sao, câu nói đầu tiên của cái con bé này lại là kêu Dương Tầm Chiêu mua kem cho nó.

Sao cái con nhóc này lại tham ăn như thế chứ, không có mặt mũi gì hết.

Dương Tầm Chiêu cười khẽ, anh cho rằng đứa nhỏ mình đang muốn anh giúp đỡ tìm người lớn, không nghĩ rằng cô bé cũng chỉ là muốn ăn kem thôi.

Đứa bé thích ăn kem đến cỡ nào vậy chứ?

“Mẹ của cháu đâu rôi?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô bé, ánh mắt mềm mại hơn mấy phân, giống như chuyện đi mua sắm như thế này hơn phân nửa là chuyện của phụ nữ, cho nên cô bé này chắc là đi mua sắm cùng với mẹ sau đó bị lạc à.

“Anh trai của cháu nói mẹ đã bị sói xám bắt đi rôi” Đường Vũ Kỳ nghiêng cái đâu nhỏ qua suy nghĩ, sau đó trả lời một câu rất nghiêm túc.

Cuối cùng cô bé cũng đã nhớ lại những lời dặn dò lặp đi lặp lại lúc nãy của anh trai mình, cuối cùng cũng có một câu đúng với lời kịch.

Đường Minh Hạo âm thâm thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bị sói xám bắt đi rồi à?” Lông mày của Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên, cách nói này cũng mới lạ quá rồi đó, chắc có lẽ là hai đứa bé đang chơi trốn tìm.

“Đúng vậy, anh trai nói sói xám bắt mẹ vào ổ sói rồi thì sau đó sẽ không thả ra nữa” Lúc Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, trong giọng nói mang theo mấy phân ai oán.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô bé, khóe môi của Dương Tầm Chiêu cũng không ngừng nâng lên, nụ cười trên mặt không khỏi lan tràn ra.

Thư ký Lưu nhìn thấy mà hoa hết cả mắt, ngoại trừ lúc nhìn vợ của mình từ xưa đến nay tổng giám đốc đều chưa từng cười, sao ngày hôm nay lại nhìn một đứa nhỏ mà cười vui vẻ như vậy. Nhưng mà đây là con cái nhà ai vậy?

Con cái nhà ai mà lại to gan như anh như thế?

To gan tới nổi cũng dám đến kéo quần áo của tổng giám đốc nhà anh ta.

Lại còn kêu tổng giám đốc nhà anh ta mua kem ly cho nữa.

“Chú ơi, chú nói xem có phải là con sói xám đó quá đáng quá rồi không.” Đường Vũ Kỳ vẫn nhìn Dương Tầm Chiêu như cũ, đôi mắt nhanh nhẹn xoay chuyển vòng vòng, lời nói đó giống như là có ý riêng.

“Đúng vậy, thật là quá đáng.” Dương Tầm Chiêu ngẩn người, biết rất rõ ràng đây có lẽ là trò chơi của hai đứa nhỏ nhưng mà anh lại ngày thơ thuận theo ý của đứa nhỏ mà trả lời.

Khóe môi của thư ký Lưu hung hăng kéo ra, anh ta thật sự không biết là tổng giám đốc nhà anh ta lại biết dỗ dành con nít.

“Chú ơi, chú có thể để cho mẹ của cháu về nhà được không hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn, đôi mắt rõ ràng có nhiêu hơn mấy phần chờ mong ở bên trong, loại chờ mong đó rất rõ ràng làm cho người khác không cách nào xem nhẹ.

Thư ký Lưu: "..."

Đám người: "...”

Không phải, mẹ của đứa nhỏ này không nhìn thấy đâu, vậy mà lại đến tìm tổng giám đốc nhà bọn họ mà đòi?

Cái này có thích hợp không vậy?

Tổng giám đốc nhà anh ta bận bịu biết bao nhiêu, phải xử lý nhiều chuyện như vậy, còn phải giúp người khác tìm cả mẹ.

Hơn nữa lúc ãy đứa nhỏ này vừa mới nói mẹ của cô bé bị sói xám mang đi rồi, tổng giám đốc phải làm như thế nào để mẹ của cô bé về nhà đây.

Thiệt là, cái này phải đi đâu để phân rõ phải trái đây?

Nhưng mà đứa nhỏ này thật là đáng yêu, quá là đáng yêu, hơn nữa tổng giám đốc cũng không nói gì thêm, bọn họ cũng không dám nói lung tung.

"... trong lúc nhất thời Dương Tầm Chiêu thật sự không biết phải trả lời câu này như thế nào, dù sao thì cũng không biết rốt cuộc là bọn nhỏ đang chơi trò chơi gì.

“Chú ơi, có thể được không ạ?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Dương Tầm Chiêu không trả lời, lôi kéo quần áo của anh nhẹ nhàng lung lay làm nũng.

“Cháu đi dạo cùng với mẹ của cháu hả?” Dương Tầm Chiêu cười khẽ, theo lý thuyết thì chuyện như thế này anh hoàn toàn có thể giao cho những người khác đi xử lý, anh hoàn toàn có thể rời đi, những mà chẳng biết là tại sao anh cũng không muốn đi như vậy.

“Lúc nãy cháu đã nói với chú rồi mà, mẹ của cháu bị sói xám bắt về nhà rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn anh, cái miệng nhỏ vểnh lên rất cao, vẽ ai oán đó còn sâu hơn nữa.

Dương Tầm Chiêu cảm thấy như là phần ai oán của cô nhóc này đang nhằm vào mình, cứ làm như anh chính là lão sói xám đã bắt đi mẹ của cô bé.

Dương Tầm Chiêu âm thâm bật cười, chắc chắn đây là do anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Trò chơi của hai đứa con nít với nhau thế mà anh lại diễn cùng.

Đứa bé này chắc chăn đã đi lạc mẹ, có lẽ là bình thường mấy đứa nhỏ hay nghe câu chuyện sói xám nhiều lắm cho nên mới có suy nghĩ như thế này.

“Nào, để chú giúp cháu tìm mẹ nha.” Dương Tầm Chiêu đưa tay ra kéo tay của Đường Vũ Kỳ, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé vào trong lòng bàn tay của mình.

Trong khoảnh khắc cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, chẳng biết tại sao trong lòng của Dương Tầm Chiêu dường như run lên một cái, cảm giác đó rất là kỳ quái, cũng rất kỳ diệu.

“Dạ dạ, chỉ có chú mới biết mẹ ở đâu thôi.” Rốt cuộc Đường Vũ Kỳ cũng hài lòng nhếch môi cười, anh trai nói là ba rất đáng sợ, nhưng mà cô bé cảm thấy bà rất là dịu dàng không hề đáng sợ chút nào hết.

Nghe thấy lời nói của cô bé, Dương Tầm Chiêu ngẩn người, cái gì mà gọi là chỉ có anh mới biết mẹ của cô bé ở đâu?

Anh căn bản chính là cái gì cũng không biết hết.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô bé, nhìn thấy gương mặt bâu bĩnh của cô bé nhịn không được mà nở nụ cười lần nữa, chắc có lẽ đứa nhỏ này chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

“Cậu đi thông báo một chút đi, xem xem là nhà ai bị lạc con để bọn họ đến đây tìm con” Dương Tầm Chiêu chuyển hướng nhìn về phía thư ký Lưu, nhỏ giọng dặn một câu, lúc này giọng nói của anh thật sự rất nhẹ, dường như là sợ hù dọa Đường Vũ Kỳ ở bên cạnh.

“Chú ơi, chú có thể đi mua kem cho cháu được không?” Trong mắt của người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, ai mua kem cho cô bé thì người đó chính là người mà cô bé yêu nhất.

Từ nhỏ cô bé đã thích ăn kem rồi, nhưng mà mẹ lại không cho cô bé ăn quá nhiều, anh trai ngày nào cũng trông chừng cô bé, cây kem lúc nãy cô bé năng nặc đòi anh trai mới mua cho cô bé vẫn còn chưa ăn được bao nhiêu, đều bị tan chảy hết rồi, bây giờ cô bé còn muốn ăn nữa.

“Được, để chú mua kem cho cháu.” Độ cong khóe môi của Dương Tầm Chiêu lại càng dịu dàng hơn, xem ra là đứa nhỏ này cực kỳ thích ăn kem.

“Chú thật là tốt quá, cháu thích chú nhất.” Đường Vũ Kỳ vui vẻ reo hò, cũng chỉ trồi qua có mấy phút, người mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ yêu nhất từ anh trai của cô bé đã biến thành Dương Tầm Chiêu.

Khóe môi của Đường Minh Hạo đang đứng ở cách đó không xa nhịn không được mà giật giật, cái con nhóc này vì một cây kem mà trở thành như thế này hả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi