CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Cô nói cái gì hả, cô nói ai không có liêm sỉ, cô nói tôi thì có thể, dám nói bé cưng nhà tôi thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu! Cô có tin là tôi sẽ hút chết cô không hả!” Hứa Dinh Dinh giống như là một con mèo bị giẫm phải đuôi, trực tiếp bùng nổ, cô vén tay lên, hoàn toàn là dáng vẻ muốn đánh nhau. 

Hàn Nhã Thanh đứng ở đằng xa nhìn thấy bộ dạng này của Hứa Dinh Dinh thì không khỏi âm thầm lắc đầu. 

Bình thường Hứa Dinh Dinh là một cô gái dịu dàng như nước 

Nhưng mà điều Hứa Dinh Dinh không thể tha thứ nhất đó chính là có người khác nói xấu hai bé cưng nhà cô

Đám đông: “...." 

Thư ký Lưu: “...” 

Người phụ nữ này thật là hung dữ, phong cách không giống với công chúa nhỏ gì hết. 

Hai mắt của cậu ba Dương híp lại anh nhìn Hứa Dinh Dinh một chút, lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ. 

Hứa Dinh Dinh lúc này giống như là một con mèo đang phát giận, khí thế hùng hổ, nhưng mà lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại một mặt bình tĩnh y như cũ, hiển nhiên không coi ra gì. 

Một người mẹ như thế này, con gái như thế này, cứ luôn cảm giác có chút kỳ lạ, hình như là có chỗ nào đó không đúng lắm. 

Con gái thì ôn hòa bình tĩnh? Mẹ là khí thế hùng hổ? Cái này nếu như nói ngược lại thì còn có thể nghe được. 

“Cái gì chứ? Cô còn muốn đấm tôi nữa hả? Cái con nhỏ đê tiện không có liêm sỉ dẫn theo con làm ra loại chuyện không muốn mặt như vậy, sao nào, còn không cho người khác nói nữa à?” Triệu Nguyệt Như cho rằng rốt cuộc mình cũng đã bắt được sơ hở, bộ dạng vừa đắc ý lại vừa phách lối, măng chửi càng thuận miệng hơn nữa, càng lớn tiếng hơn nữa. 

Hai mắt của Hứa Dinh Dinh nheo lại, buông bàn tay đang năm Đường Vũ Kỳ ra, sau đó trực tiếp vọt đến trước mặt của Triệu Nguyệt Như, nhắm ngay vào mặt của Triệu Nguyệt Như mà hung hăng đánh.

Dám măng bé cưng nhà cô, cục tức này cô nuốt không trôi.

“Chát chát...” Hai cái tát này giáng xuống, quả thật nghe rất sướng tay. 

Đám đông: “...." 

Hàn Nhã Thanh: “...” 

Dương Tầm Chiêu: “...” 

Thư ký Lưu: “...” 

Thư ký Lưu hoàn toàn hoảng sợ, thật sự đánh luôn hả? Người phụ nữ này cũng quá hung dữ rồi, lúc nãy tiểu loli rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng mà. 

Lúc nãy cô bé quá bình tĩnh, quá nhẹ nhàng, lúc măng chửi người khác cũng không mang theo nửa chữ thô tục, đánh người cũng đánh như mây trôi nước chảy. 

Bây giờ mẹ của cô bé lại ra sân, anh ta vốn dĩ cho rằng còn có thể xem được một vở kịch đặc sắc. 

Không ngờ là mẹ của cô bé không nói hai lời liên ra tay. 

Lúc nãy cô bé có đánh người cũng đánh vô cùng bình tĩnh, vân đạm phong khinh như vậy, nhưng mà tại sao đổi thành mẹ của cô bé thì hình tượng lập tức thay đổi rôi? 

Hai mẹ con nhà này là một tổ hợp quá kỳ lạ. 

Chắc chắn là công chúa nhỏ giống ba của cô bé, đúng vậy, giống với tổng giám đốc nhà anh ta. 

Nhưng mà nhưng mà hình như là công chúa nhỏ cũng không phải là con gái của tổng giám đốc. 

Thư ký Lưu đột nhiên trở nên bối rối. 

Hàn Nhã Thanh cũng hoàn toàn hoảng sợ, Hứa Dinh Dinh thực sự ra tay đánh người luôn hả? Hai bạt tay lúc nãy của Hứa Dinh Dinh, cô đứng ở xa như vậy mà cũng có thể nghe thấy. 

Nhưng mà phản ứng của Hứa Dinh Dinh cũng coi như là nhanh, sau khi cô đánh Triệu Nguyệt Như thì liền nhanh chóng lùi về phía sau.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ duỗi đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào thư ký Lưu đang rầu rĩ. 

Thư ký Lưu hoàn hồn lại, nhanh chóng cúi đầu xuống nhìn về phía Đường Vũ Kỳ: “Sao vậy bé?” 

“Xem biểu hiện của chú.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chu mỏ nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, lúc nãy cậu ba Dương đã ra lệnh là để thư ký Lưu phụ trách đánh người.

Cho nên hiện tại thư ký Lưu nên ra sân rồi, mẹ Dinh Dinh cũng là bởi vì cô bé, cô bé không thể để mẹ nuôi Dinh Dinh bị người phụ nữ độc ác đó đánh được.

“Cô dám đánh tôi hả, con nhỏ tiện nhân này, cô dám đánh tôi, tôi muốn xé xác cô ra...” Nhưng mà đúng lúc này Triệu Nguyệt Như lấy lại tinh thân, thét lên rồi lao về phía Hứa Dinh Dinh, lúc này gương mặt của cô ta vặn vẹo, một mặt âm tàn, giống như là hận không thể nuốt chửng Hứa Dinh Dinh. 

Thư ký Lưu: “...” 

Ngay cả anh ta mà cũng thấy sợ hãi bộ dạng lúc này của Triệu Nguyệt Như, đêu muốn tránh qua một bên. Nhưng mà lúc nãy công chúa nhỏ cũng đã sai bảo rồi, cho dù anh ta có sợ thì cũng không thể tránh đi được. 

Nhưng mà anh ta là một người đàn ông, cũng không thể thật sự ra tay với một người phụ nữ. 

Cho nên thư ký Lưu cũng chỉ là ngăn cản Triệu Nguyệt Như lại, không cho cô ta đánh Hứa Dinh Dinh. 

“Cậu đừng cản tôi, ngày hôm nay tôi phải xé con tiện nhân này ra, tôi muốn xé xác con tiện nhân này ra.” Giờ phút này Triệu Nguyệt Như một mặc tàn nhẫn, bộ dạng như nổi điên, mọi người nhìn thấy cũng đều sợ hãi. 

Đương nhiên là thư ký Lưu cũng thấy sợ, nhưng mà bởi vì công chúa nhỏ, anh ta nhất định phải ngăn cản người phụ nữ này lại. 

Nguyễn Tân Tân lại không hề sợ hãi chút nào, chắc cũng đã quen thuộc với bộ dạng này của Triệu Nguyệt Như. 

Nguyễn Tân Tân thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên người của Triệu Nguyệt Như, mượn ưu thế cơ thể nhỏ bé lặng lẽ đi đến bên cạnh của Hứa Dinh Dinh, giơ chân lên đá về phía Hứa Dinh Dinh. 

“Đánh chết cô, đánh chết cô, cái con ho ly tinh này, đánh chết cô, cái đồ tiểu tiện nhân, đánh chết đàn bà hư hỏng nhà cô.” Lúc Nguyễn Tân Tân đánh người đồng thời trong miệng lại càng mắt ra những lời khó nghe. 

Đương nhiên Nguyễn Tân Tân không phải là Đường Vũ Kỳ, nó cũng chỉ đá lung tung, không giống như là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đá vào điểm yếu.

Mà trọng điểm của Nguyễn Tân Tân là đang mắng chửi, đá cũng không đau bao nhiêu.

“Cậu lại đánh lén?” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Nguyễn Tân Tân đá Hứa Dinh Dinh thì nổi giận, Đường Vũ Kỳ bước về phía trước bắt lấy cánh tay của Nguyễn Tân Tân rồi vặn ngược ra phía sau, sau đó kéo một cái rồi lại đẩy, Nguyễn Tân Tân liên trực tiếp té lăn trên mặt đất.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Đám đông: “...."

Thư ký Lưu: “...."

Hô hô hô, đây mới là thao tác của công chúa nhỏ!

Quá lợi hại có đúng không, quá kinh ngạc có đúng không, quá bội phục có đúng không?

Một đứa bé mới có năm tuổi lại đánh một đứa bé chín tuổi.

Biến thành đống đổ nát trong vài giây.

Mặc dù là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi, mặc dù là bình thường cô bé không được rèn luyện, nhưng mà mà cô bé biết rất nhiều kỹ xảo phòng thân.

Chú Mộ Dung đã từng dạy cô bé, mẹ cũng đã từng dạy cô bé, cho nên để đối phó với đại tiểu thư tay không nâng như là Nguyễn Tân Tân, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cô bé không cần phải dùng quá sức, toàn bộ đều là do kỹ năng.

Cậu ba Dương nhìn Đường Vũ Kỳ, hai mắt mở to ra, lúc nãy Đường Vũ Kỳ đá Triệu Nguyệt Như anh đã phát hiện trong đó có điểm khác thường, lúc nãy anh cũng không quá xác định.

Nhưng mà bây giờ anh đã có thể hoàn toàn xác định.

Đứa bé này rất am hiểu kỹ năng công kích, hơn nữa thậm chí còn không phải là kỹ năng công kích bình thường, mặc dù là nó không có sức lực gì hết, nhưng mà kỹ năng tuyệt đối rất lớn.

Có đôi khi kỹ năng còn quan trọng hơn so với thể lực.

Lúc nãy mẹ của cô bé đánh người là đánh thật sự, cũng không có bất cứ kỹ xảo gì có thể bàn luận.

Rõ ràng là mẹ của nó không hiểu gì hết, nhưng mà tại sao nó lại hiểu những thứ này?

Điểm này làm cậu ba Dương cảm thấy rất kỳ quái, trong đôi mắt của cậu ba Dương lại có mấy phần suy ngẫm.

“A a a, hu hu hu.” Nguyễn Tân Tân bị đẩy ngã trên mặt đất lớn tiếng khóc lên, bị đẩy ngã trên mặt đất, bị té cũng không đau, nhưng mà cánh tay của nó bị đau, lúc nãy bị Đường Vũ Kỳ vặn lại.

Triệu Nguyệt Như nhìn thấy Nguyễn Tân Tân bị đẩy ngã trên mặt đất, mà thư ký Lưu thì đang ngăn cản cô ta lại, cô ta cũng không đến gần Hứa Dinh Dinh được, cũng chỉ có thể chạy đến trước mặt của Nguyễn Tân Tân: “Cục cưng, con có sao không vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi