CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cậu ba Dương cảm thấy kế hoạch này không thể chê vào đâu được, tuyệt đối không có sai sót.

Nhưng cậu ba Dương vừa đến cổng nhà họ Đường thì Đường Vân Thành mời anh uống trà.

Đường Vân Thành mời anh uống trà, thật sự chỉ uống trà, cả quá trình Đường Vân Thành không nói câu nào.

Vẻ mặt Đường Vân Thành nghiêm túc nhưng đen tối, cậu ba Dương lại gian xảo, đối mặt với Đường Vân Thành thì anh cũng không thể dùng kế gì.

Nhưng cậu ba Dương cũng không gấp gáp, anh cũng không tin Đường Vân Thành có thể ở cổng nhà họ Đường canh giữ anh mỗi ngày, mà thái độ của Đường Vân Thành cũng làm cho anh càng tin tưởng nhà họ Đường có vấn đề.

Lần trước biểu hiện của mấy người lớn nhà họ Đường khiến cho anh nghi ngờ, mà lúc này phản ứng của Đường Vân Thành làm cho anh có thể chắc chắn hơn.

"Anh trai, anh nói ba tới tìm chúng ta sao?" Trong phòng Đường Vũ Kỳ đã biết chuyện Dương Tầm Chiêu tới nhà họ Đường, cô ngồi trên ghế, lắc lắc chân ngắn nhỏ, trên mặt rõ ràng mang theo sự hưng phấn.

"Có lẽ vậy, ông ấy còn cho người đến nước M điều tra mẹ Hồng Linh." Bạn nhỏ Đường Minh Hạo liếc mắt em gái nhà mình một cái, sau đó ăn ngay nói thật.

Cậu bé vẫn luôn liên lạc với chú Không, chú Không có thể điều tra được rất nhiều chuyện.

Tuy rằng người của Dương Tầm Chiêu làm việc kín đáo nhưng chú Không vẫn phát hiện.

"Vì sao? Vì sao ba lại điều tra mẹ Hồng Linh?" Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nhảy xuống ghế, nhíu mày lại hỏi.

"Ông ấy muốn thông qua mẹ Hồng Linh điều tra chuyện của chúng ta..." Đường Minh Hạo thấy cô bé nhảy xuống thì bản năng nghiêng về phía trước đỡ cô bé, sợ cô bé té ngã.

"Vậy là ba muốn tìm chúng ta." Không đợi Đường Minh Hạo nói xong, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã kêu lên, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

"Ừ." Đường Minh Hạo nhìn cô bé cười thì chậm rãi gật đầu, Dương Tầm Chiêu thật sự muốn tìm bọn họ.

Dương Tầm Chiêu hành động rất nhanh, vô cùng cấp tốc, hơn nữa Dương Tầm Chiêu nghĩ đến chuyện thông qua mẹ Hồng Linh điều tra bọn họ làm cho Đường Minh Hạo rất bất ngờ, lại không thể không bội phục.

Điều tra thông qua mẹ Hồng Linh không dễ dàng bị phát hiện, nếu không phải chú Không rất quan tâm chuyện của mẹ Hồng Linh thì có lẽ không ai phát hiện.

Dương Tầm Chiêu đúng là thông minh, cũng rất lợi hại.

"Anh trai, không phải ba không thích chúng ta sao? Vì sao ba còn muốn điều tra chúng ta?" Bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có vẻ vô tâm, nhưng lúc quan trọng thì cô bé vẫn rất cẩn thận.

Khóe môi Đường Minh Hạo hơi nhếch lên không nói gì, cậu bé cũng không hiểu vấn đề này lắm.

Dương Tầm Chiêu không chỉ một lần nói mình không thích trẻ con, hôm nay anh còn nói em gái không đáng yêu chút nào, anh không thích, nếu anh không thích, không thèm để ý thì vì sao lại tốn công sức điều tra chứ?

Chuyện này có vẻ không đúng lắm!!

Có phải cậu bé đã bỏ qua chuyện quan trọng gì hay không?

"Anh trai, có lẽ thật sự giống như mẹ nói, ba cố ý nói như vậy là vì mẹ hay không? Có lẽ ba rất thích chúng ta? Ba tìm chúng ta thì có phải chứng tỏ ba muốn nhận chúng ta hay không?" Lúc này đầu nhỏ thông minh Đường Vũ Kỳ hoạt động rất nhanh, cô bé cảm thấy khả năng này rất cao.

Đường Minh Hạo nhìn cô bé một cái vẫn không nói gì.

"Anh trai, nếu ba muốn điều tra thì chắc chắn chuyện này không giấu được nữa đúng không?" Đường Vũ Kỳ thấy anh trai nhà mình không nói lời nào thì nói thêm một câu: "Em nghe nói ba rất lợi hại, chú Mộ Dung và cậu nói ba thật sự lợi hại. Còn có bác Đường, bác Đường cũng sợ ba."

Bình thường Đường Vũ Kỳ có vẻ giống như người tham ăn không hề quan tâm chuyện gì khác, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện cô bé đều để ý, ghi nhớ trong lòng.

"Anh trai, anh nói có phải ba rất lợi hại đúng không?" Từ lúc bắt đầu công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã thích Dương Tầm Chiêu, còn sùng bái anh.

Cho nên công chúa nhỏ nghe nói Dương Tầm Chiêu tìm bọn họ thì có thể tha thứ chuyện hôm nay Dương Tầm Chiêu nói cô bé không đáng yêu.

"Ừ, rất lợi hại." Đường Minh Hạo gật đầu, khi cậu bé nói lời này thì trên mặt cũng mang theo sự sùng bái, Dương Tầm Chiêu đúng là lợi hại, chuyện này không cần phải nghi ngờ.

"Anh trai, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Chờ ba phát hiện ra chúng ta sao?" Khuôn mặt nhỏ của Đường Vũ Kỳ tràn đầy sự chờ mong: "Em nghĩ ba sẽ nhanh chóng có thể phát hiện ra chúng ta."

Đường Minh Hạo cũng thừa nhận chuyện này, nếu Dương Tầm Chiêu điều tra mẹ Hồng Linh, hơn nữa Dương Tầm Chiêu còn muốn lẻn vào nhà họ Đường, vậy thì chuyện này nhất định không giấu được bao lâu.

"Em gái, lại đây." Đường Minh Hạo vẫy tay với em gái nhà mình.

Đường Vũ Kỳ lập tức chạy tới.

Đường Minh Hạo tới gần tai Đường Vũ Kỳ nhanh chóng nói nhỏ vài câu.

"Ừ, ừ, ừ." Đường Vũ Kỳ nghe anh trai nói thì không ngừng gật đầu, khuôn mặt nhỏ ngày càng hưng phấn.

"Nhớ kỹ, lần này em không được nói anh làm, không được làm bậy." Sau khi Đường Minh Hạo nói xong thì không nhịn được dặn dò một câu.

"Được, anh trai yên tâm, em nhất định không làm bậy." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cười đến hai mắt híp lại.

"Em chỉ cần nhớ kỹ câu dặn dò cuối cùng của anh là được, còn chuyện khác thì sao cũng được?" Đường Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô bé thì thở dài một hơi, qua chuyện hôm nay thì Đường Minh Hạo đã không còn ôm hy vọng với năng lực làm việc của em gái nhà mình.

Cậu bé chỉ hy vọng em gái nhà mình có thể nhớ kỹ câu nói cuối cùng của mình!

"Anh trai, câu cuối cùng là gì?" Đường Vũ Kỳ sửng sốt, cô bé nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Đường Minh Hạo với vẻ mặt mờ mịt.

Anh trai nói câu cuối cùng là gì? Hình như cô bé đã quên mất?

Đường Minh Hạo: "..."

Hiện tại cậu bé hủy bỏ kế hoạch còn kịp hay không? Còn kịp không?

Có lẽ cô nhóc cũng chỉ nghe thấy chuyện nói cô bé đi tìm Dương Tầm Chiêu, còn chuyện khác thì không nghe vào tai.

Đường Vũ Kỳ mong chờ nhìn anh trai nhà mình, đôi mắt chớp, vẻ mặt rất vô tội.

Đường Minh Hạo lại thở dài một hơi, thôi đi, tùy cô bé vậy, có một em gái không biết phối hợp thì cậu bé chỉ có thể chấp nhận!!

Ai bảo cậu bé cưng chiều em gái này nhất chứ!!

Cậu ba Dương bị ép uống trà với ông Đường đến nửa đêm, cuối cùng không tình nguyện bị ông Đường mời ra khỏi nhà họ Đường.

Sáng sớm hôm sau Hàn Nhã Thanh đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, ông cụ Hàn vẫn chưa tỉnh, tình trạng vẫn như cũ.

Hàn Nhã Thanh thay đồ, lúc cô muốn vào phòng bệnh nặng thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Hàn Nhã Thanh nhìn dãy số của Đường Lăng thì con ngươi lóe lên, cô nhanh chóng cầm điện thoại nghe máy.

"Nhã Thanh, hôm qua em lấy máu xét nghiệm, kết quả giám định đã có rồi." Giọng của Đường Lăng hơi trầm thấp lại chậm chạp.

"Kết quả là gì?" Hàn Nhã Thanh nghe giọng nói của anh thì thầm thở ra một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi