CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hàn Nhã Thanh biết phòng viên ở đây đều là những người nắm bắt thông tin tốt nhất, câu nói này là Hàn Nhã Thanh nói cho tất cả bọn họ nghe.

Kết quả điều tra lúc nãy rất bất lợi với Đường Lăng, trong trường hợp này căn bản không thể đưa ra chứng cứ trực tiếp chứng minh Đường Lăng trong sạch.

Tất cả phóng viên có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn trước khi báo cảnh sát đã có người thông báo với phóng viên, sắp xếp tất cả mọi chuyện.

Người phụ nữ này yêu cầu điều tra công khai, chẳng qua là muốn dùng sức mạnh dư luận để vu khống cho Đường Lăng.

Vì vậy, điều mà Hàn Nhã Thanh có thể làm lúc này là cố gắng tìm ra điểm khả nghi.

Có điểm khả nghỉ, sẽ có tranh luận, ít nhất phóng viên sẽ không chỉ tấn công một phía Đường Lăng.

Nếu như không tìm ra bất kì điểm khả nghi nào, chuyện này thực sự đã được giải quyết dứt khoát, cho dù sau này tìm được chứng cứ chứng minh Đường Lăng trong sạch, người ngoài vẫn sẽ nghi ngờ người nhà họ Đường dùng quyền thế đàn áp người khác.

“Lời nói này của cô Đường cũng không phải không có đạo lý, chuyện này cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cho dù muốn làm cũng phải làm một cách lén lút, Đường Lăng không có lý do gì để làm chuyện này trong phòng của cậu ba Dương.”

“Không sai, nếu như chuyện này bị cậu ba Dương bắt gặp, vậy sẽ xấu hổ và khó chịu đến mức nào chứ.”

“Tôi cảm thấy cho dù cậu Đường có yêu cầu ở phương diện kia cũng không thể gấp gáp như vậy được?”

Mấy phóng viên sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, bắt đầu không ngừng đưa ra những nghi vấn.

“Đường Thấm Nhi, cô làm như vậy là cố ý muốn đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người đúng không? Bây giờ đã có bằng chứng xác thực, cô còn có thể ngụy biện sao.” Cố Khánh Vũ nghe thấy những lời nói của phòng viên, rõ ràng rất bất mãn.

“Đội trưởng Cố, tôi không nghi ngờ chuyện các anh điều tra, tôi chỉ nói sự thật thôi, nói ra nghi ngờ của tôi.” Hàn Nhã Thanh trả lời một cách rất bình tĩnh, kết quả giám định pháp y tại hiện trường kia rõ ràng là thật, đương nhiên cô sẽ không chất vấn.

“Bây giờ xem ra, nghi vấn tôi vừa đặt ra, các vị phóng viên cũng cảm thấy nghi ngờ, khó hiểu, đội trưởng Cố thân là cảnh sát, vẫn cảm thấy bình thường sao? Đội trưởng Cố không phải bị mù chứ?” Hàn Nhã Thanh nhìn Cố Khánh Vũ, trên mặt rõ ràng mang theo một chút chế giễu, lúc này Hàn Nhã Thanh đang cố ý chọc tức Cố Khánh Vũ.

Lúc một người tức giận, càng dễ lộ ra khuyết điểm, có lẽ Cố Khánh Vũ cũng biết một số chuyện.

Cố Khánh Vũ vốn là một người có tính cách nóng vội, nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói như vậy, nhìn thấy sự chế giễu trên mặt Hàn Nhã Thanh, tức giận đến mức phổi muốn nổ tung ra, không thèm suy nghĩ, buột miệng nói: “Ai mà không biết mối quan hệ của cậu ba Dương và Đường Lăng chứ, cho dù bị cậu ba Dương bắt gặp thì làm sao? Nói không chừng còn có thể cùng nhau làm.”

“Đội trưởng Cố, tôi cảm thấy anh nên cầu nguyện để câu nói này của anh không bị cậu ba Dương biết được, nếu không….” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nheo lại đầy nguy hiểm, Cố Khánh Vũ nói câu này, cô thật sự muốn làm thịt anh ta.

Cô muốn chọc tức Cố Khánh Vũ, nhưng không ngờ Cố Khánh Vũ lại nói mà không suy nghĩ như vậy.

Anh ta bị điên sao?

Cô vừa gửi tin nhắn cho Dương Tầm Chiêu, có lẽ Dương Tầm Chiêu cũng sắp đến rồi.

Người phụ nữ ngồi trên sofa liếc nhìn Cố Khánh Vũ.

Cố Khánh Vũ dường như đột nhiên khôi phục lại, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đường Thấm Nhi, cô đừng nhắc đến anh ta, làm quấy nhiễu, kết quả giám định pháp y là bằng chứng hùng hồn nhất, lúc nãy cô Cung cũng nói, cô ấy đã cào khiến Đường Lăng bị thương, sau khi kiểm tra vết thương, cũng là một bằng chứng có sức thuyết phục, Đường Thấm Nhi, cô có già mồm át lẽ phải nữa cũng không có tác dụng gì đâu, bây giờ sẽ kiểm….”

Trên mặt Hàn Nhã Thanh không lộ ra bất kỳ điểm khác thường nào, nhưng trong lòng lại có chút trùng xuống, tất cả những điều mà Cố Khánh Vũ nói đều là bằng chứng xác thực.

Cho dù cô có phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ hơn, cũng không thể che đậy được bằng chứng, hơn nữa trước mắt những điểm đáng ngờ mà cô tìm thấy vẫn chưa đủ.

Mặc dù màn trao đổi ánh mắt giữa cô Cung và Cố Khánh Vũ diễn ra rất nhanh, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn phát hiện ra.

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, từ ánh mắt mà cô Cung và Cố Khánh Vũ vừa trao đổi với nhau, Hàn Nhã Thanh đoán là dường như Cố Khánh Vũ nghe lời xúi giục của cô Cung này.

Vì vậy, người phụ nữ này không hề đơn giản, nếu cứ như vậy, chuyện này sẽ càng phức tạp, cũng sẽ bất lợi với Đường Lăng…

Tất cả những việc mà Hàn Nhã Thanh làm trong ngày hôm nay là vì ngăn cản việc định tội Đường Lăng ở trước mặt mọi người.

Nếu như thật sự định tội Đường Lăng ở trước mặt mọi người, Hàn Nhã Thanh cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả, chỉ riêng những phóng viên ở hiện trường cũng có thể viết về Đường Lăng đến mức chết cũng không có chỗ chôn.

Đương nhiên, chỉ cần không định tội, phóng viên cũng không dám viết quá trắng trợn.

Nhưng, bây giờ Hàn Nhã Thanh không có cách nào tốt để ngăn cản tất cả chuyện này.

“Anh nói ai?” Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đến mức khiến người khác run rẩy đột nhiên truyền đến.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy giọng nói kia, không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai, khóe miệng cô hơi cong lên.

Dương Tầm Chiêu đến thực sự rất đúng lúc.

Cậu ba Dương nói câu này là vì Cố Khánh Vũ chửi Hàn Nhã Thanh, vì vậy ánh mắt của anh lúc này trông vô cùng đáng sợ.

Cố Khánh Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ba Dương, nghĩ là những lời anh ta nói cậu ba Dương lúc nãy đã bị cậu ba Dương nghe thấy, đột nhiên sợ đến mức hai chân run rẩy, suýt nữa ngã xuống đất.

“Cậu ba Dương, lúc nãy đội trưởng Cố nói ngài thích….” Hàn Nhã Thanh lúc này chỉ sợ trời đất không đủ loại, cô biết Dương Tầm Chiêu mới đến, chắc chắn không nghe thấy lời nói lúc trước của Cố Khánh Vũ, vì vậy cô không ngại giúp Cố Khánh Vũ nói lại một lần nữa.

Đương nhiên, cô cũng trau chuốt một chút.

Đôi mắt cậu ba Dương nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nheo lại trông đầy nguy hiểm, ánh mắt kia dường như muốn lăng trì cô, từng miếng từng miếng một.

Người phụ nữ đáng chết này cô nói anh cái gì?

Sao anh lại muốn bóp chết cô như vậy chứ.

“Không phải tôi nói, là đội trưởng Cố.” Hàn Nhã Thanh tỏ ra rất vô tội giơ tay lên, chỉ về phía Cố Khánh Vũ.

Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ cười, nụ cười kia khiến người khác phải sởn tóc gáy, Hàn Nhã Thanh âm thầm hít sâu một hơn, lời nói lúc nãy của cô thật sự đã trọc giận tới anh rồi.

“Bôi nhọ thanh danh của tôi, thật tốt.” May là sau đó cậu ba Dương lại quay về phía Cố Khanh Vũ, khóe miệng anh khẽ động, giọng nói lạnh lùng, từng từ từng chữ bật ra.

“Cậu ba Dương, tôi, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi.” Cố Khánh Vũ nghe thấy lời nói này của cậu ba Dương, bị dọa đến mức cả người bắt đầu run rẩy.

“Cậu không cần phải nói với tôi, chuyện này, tôi sẽ tìm luật sự của tôi để nói chuyện với cậu.” Cậu ba Dương không thèm nhìn Cố Khánh Vũ, dáng vẻ hoàn toàn là giải quyết việc chung.

Cố Khánh Vũ bị dọa sợ….

Lúc này, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang cậu ba Dương, Đường Lăng ngồi trên sofa nhân cơ hội này lấy điện thoại của pháp y ra.

“Tối qua anh bị người ta hạ thuốc.” Đường Lăng đã nhanh chóng gửi cho Hàn Nhã Thanh một tin nhắn, chuyện tối qua quá phức tạp, mà trong trường hợp này anh ta cũng không có cơ hội để nói chuyện riêng với Hàn Nhã Thanh, chuyện anh ta bị người khác bỏ thuốc không thể nói công khai được.

Hàn Nhã Thanh nhận được tin nhắn của Đường Lăng gửi đến lập tức sững sờ, ánh mắt của cô nhìn rất nhanh về phía Đường Lăng….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi