CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Sợi tóc đen tuyền, không dài, nhưng cũng không tính là quá ngắn, chắc là của Lâm Bối, nhìn như vậy ngược lại cũng có chút giống sợi tóc hôm đó phát hiện ở trong phòng của anh ta.

Mắt của Đường Lăng hơi nheo lại, anh ta rất chắc chắn, người tối hôm đó anh ta chạm vào là một người phụ nữ, là một người phụ nữ!!

Nhưng, sợi tóc này thật sự rất giống, hơn nữa Nhã Thanh cũng nói, sự hiềm nghi của hai vị Vương tử là lớn nhất.

Đường Lăng nghĩ đến vài động tác và phản ứng vừa rồi của Tiểu Vương tử, lông mày của anh ta hơi nhướn lên, sau đó nhắc sợi tóc trên gối lên.

Cửa phòng tắm đóng, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lâm Bối chắc đang tắm rửa.

Đường Lăng rút một tờ giấy ăn, gói sợi tóc đó lại, sau đó bỏ vào túi.

Sau khi làm xong, Đường Lăng đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, hoàn toàn là dáng vẻ không có xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Lâm Bối đi ra, động tác của cậu ta rất nhanh, chỉ tắm đơn giản, đánh răng.

Trên mặt cậu ta thậm chí còn chưa lau sạch hết, còn ít nước dính lên, điểm này ngược lại đơn giản như đàn ông bình thường, không giống sự tỉ mỉ của con gái.

Trên người cậu ta vẫn mặc bộ đồ ngủ, quần áo ngủ rộng rãi mắc trên người cậu ta, nhìn không ra bất cứ manh mối nào.

Mắt của Đường Lăng chỉ liếc nhìn Lâm Bối, ánh mắt di chuyển đi.

Lần này, Lâm Bối cũng không có tiếp tục đôi co với Đường Lăng, cậu ta đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn sáng.

Sáng hôm nay, cậu ta cũng chưa có ăn gì, thật sự có hơi đói.

Cậu ta tuy lớn lên hơi gầy, nhưng lượng cơm ăn không ít, Đường Lăng giúp cậu ta gọi đồ ăn sáng, cậu ta không mất bao lâu đã ăn no rồi.

Cậu ta ăn rất nhanh, tướng ăn không quá xấu, nhưng tuyệt đối không thể nói là đẹp.

Cậu ta khi ăn sáng, Đường Lăng luôn ngồi đối diện cậu ta, Đường Lăng có khi sẽ liếc cậu ta, nhưng Đường Lăng mãi không có nói chuyện.

“Tôi ăn xong rồi.” Lâm Bối ăn đến mức không thể ăn được nữa nên dừng lại, ngước mắt nhìn sang Đường Lăng.

“Uống thuốc.” Ánh mắt của Đường Lăng dừng trên hộp thuốc cảm trên bàn, ngữ khí đó nghe không giống ngữ khí thương lượng gì.

“Tôi đã ăn nhiều đồ ăn như vậy rồi, nói rõ bệnh của tôi không có vấn đề gì nữa, không cần uống thuốc.” Lâm Bối sững ra, người này không có mắt à? Không có nhìn thấy sức chiến đấu vừa rồi của cậu ta sao?

Tình trạng của cậu ta như này còn cần uống thuốc sao?

Cậu ta, ghét uống thuốc nhất!

“Uống thuốc.” Đường Lăng lặp lại một lần nữa, lần này, càng không chừa đường để thương lượng.

Viên Quân Doanh bảo anh ta chăm sóc Tiểu Vương tử, nếu như cậu ta ngay cả thuốc cũng không uống, vậy thì có không bàn giao lại được rồi.

Lâm Bối nhìn anh ta, không, chính xác phải nói là trừng mắt với anh ta, nhưng Lâm Bối có trừng như vậy nữa, Đường Lăng cũng vẫn là bộ dạng không thể thương lượng.

Lâm Bối thầm hít một hơi, sau đó cần thuốc cảm trên bàn, cũng không xem giấy hướng dẫn, trực tiếp tách ra hai viên, sau đó bỏ vào miệng, cũng không có uống nước, nuốt khan xuống.

Trông có cảm giác tắc nghẹn vài phần.

Đường Lăng nhìn động tác của cậu ta, sững người, sau đó khóe môi giống như vô thức cong lên, dường như có vài phần độ cong, rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng có tồn tại.

“Tôi cũng đã ăn sáng rồi, thuốc cũng uống rồi, anh có thể ra ngoài rồi chứ?” Lâm Bối uống thuốc xong, lần nữa nhìn sang Đường Lăng trực tiếp đuổi người.

Đường Lăng liếc nhìn cậu ta, lần này không có nói gì cả, mà trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

Lâm Bối thấy anh rời khỏi thì âm thầm thở phào, cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đi rồi, Đường Lăng này thật sự quá bắt nạt người khác rồi, nói thế nào, cậu ta cũng là Vương tử của nước D, Đường Lăng thật sự quá đáng rồi.

Quá đáng quá rồi!!

Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng đã đi được một đoạn, sau đó đưa tay, nắm thành quyền, ở đằng sau lưng Đường Lăng làm một động tác dùng sức đánh, Lâm Bối không dám thật sự ra tay đánh Đường Lăng, bởi vì cậu ta biết cậu ra đánh không lại Đường Lăng.

Cho nên, cậu ta làm động tác đánh giả, chính là vì để trút cơn giận trong lòng.

Nhưng, vào lúc này, Đường Lăng đột nhiên quay lại, mà động tác tay của Lâm Bối vừa hay đấm ra, hơn nữa rất rõ ràng là nhằm vào hướng của Đường Lăng.

Lâm Bối không ngờ Đường Lăng lại đột nhiên xoay người lại, lập tức bị dọa, tay cứng đờ trên không, quên mất bỏ xuống, cũng quên mất thu về.

“Sao hả? Muốn đánh tôi?” Đường Lăng nhìn tay của cậu ta dừng trên không, lông mày hơi nhướn lên: “Có muốn thử không?”

Khi Đường Lăng nói lời này, lại đi trở lại, đi đến trước mặt Lâm Bối.

Tay của Lâm Bối còn giơ lên, không có hạ xuống, Đường Lăng đưa tay, nắm cổ tay của cậu ta.

Khoảnh khắc nắm cổ tay của cậu ta, mắt của Đường Lăng lóe lên, cổ tay của cậu ta rất bé, hơn nữa làn da này mịn màng trơn nhẵn, sờ rất thoải mái.

Khoảng cách gần như vậy, nắm tay của cậu ta như vậy, Đường Lăng càng cảm thấy cậu ta không giống đàn ông, ngược lại thật sự có chút giống phụ nữ.

Mắt của Đường Lăng dừng ở yết hầu của cậu ta, phát hiện cổ áo ngủ của cậu ta ôm rất sát, cúc áo trên cùng của quần áo ngủ cài hết, cổ áo lại dựng lại, cho nên không nhìn thấy yết hầu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi