CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Từ trên bức ảnh có thể nhìn ra được phần trong bên dưới của Cung Vân cũng có vết thương...

Bởi vì Cung Vân đã báo án và buộc tội Đường Lăng cưỡng hiếp cô ta, lúc pháp y kiểm tra đương nhiên phải vô cùng cẩn thận và nghiêm túc.

Hàn Nhã Thanh bày tất cả các ảnh chụp của Cung Vân lại cùng một chỗ, sau đó quan sát cẩn thận.

Xem hết tất cả các ảnh chụp, hai mắt của Hàn Nhã Thanh từ từ nheo lại, sắc mặt cũng rõ ràng trầm xuống.

Sự va chạm của vật cứng và va chạm của phần mềm tạo thành ma sát không giống nhau, vết thương do đồ vật cứng và đồ vật mềm tạo ra cũng không giống nhau.

Mặc dù là có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng mà trên những tấm ảnh HD này Hàn Nhã Thanh vẫn phát hiện ra một chút sơ hở.

Hiển nhiên trước tối đêm hôm đó Cung Vân không ngờ đến sự việc sẽ có thay đổi, cho nên cô ta căn bản cũng không chuẩn bị về phương diện này, lúc đó chuyện đột ngột xảy ra, chắc có lẽ là Cung Vân cũng chỉ có thể lấy tài liệu ngay tại chỗ.

Có thể thấy rõ những đồ vật có thể cung cấp ngay tại chỗ cho cô ta ở trên lầu tám không có nhiều, cho nên từ những bức ảnh này, Hàn Nhã Thanh phát hiện không chỉ có một sơ hở.

Đương nhiên là những điểm khác biệt này rất nhỏ, lúc ấy pháp y cũng không phát hiện cũng là bình thường thôi.

Hàn Nhã Thanh cũng biết những sự khác biệt này đều không rõ ràng, báo cáo pháp y cũng đã được nộp lên rồi, Cung Vân cũng cứ luôn chắc chắn là Đường Lăng đã cưỡng hiếp cô ta, cho nên căn bản cũng không có cách nào lợi dụng điểm này mà lật lại bản án giúp cho Đường Lăng, vốn dĩ cô cũng không muốn lợi dụng những thứ này để lật lại bản án cho Đường Lăng.

Lần này cô đến đây vốn chỉ muốn chứng minh suy đoán trong lòng của cô.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy suy đoán của cô có lẽ sẽ không sai...

Nếu như mà cô đoán không sai thì sao?

Như vậy thì việc này thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành muốn đối phó với bọn họ?

Hàn Nhã Thanh nhớ đến lời nói lúc trước của Mộ Dung Tri, thân thể của cô cứng đờ, cô đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay lạnh buốt.

Hàn Nhã Thanh nắm chặt tay lại, dường như còn đang phát run.

Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, sắp xếp tài liệu lại xong sau đó đứng dậy nói: “Pháp y Kim, tôi đã xem xong hết rồi, tôi phải đặt những tài liệu này ở đâu đây?”

Lúc này trên mặt của Hàn Nhã Thanh cũng không có bất cứ sự khác thường nào, giọng nói cũng y như là bình thường.

“Cô xem hết rồi hả? Có phát hiện ra gì không?” Kim Ngụy ngẩng đầu lên nhìn về phía của cô, đúng là không thể nhìn ra được rốt cuộc là cô có phát hiện gì không từ trên gương mặt của cô.

Hàn Nhã Thanh không trả lời, chỉ là hơi lắc đầu.

Kim Ngụy còn muốn nói cái gì nữa, Hàn Nhã Thanh đã đưa tài liệu trước mặt của anh ta Kim Ngụy đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn pháp y Kim, tôi đi trước đây.” Hàn Nhã Thanh nở nụ cười sau đó quay người rời đi.

Sau khi Hàn Nhã Thanh xoay người lại, trong nháy mắt nụ cười trên mặt liền biến mất, biểu cảm của cô rõ ràng có mấy phần ngưng trọng.

Kim Ngụy nhìn bóng dáng cô đi khỏi, ánh mắt hơi hoảng hốt, người ta đừng nói là cô Đường là xinh đẹp như thần tiên, anh ta cảm thấy cô Đường còn xinh đẹp hơn thần tiên gấp mười lần gấp trăm lần.

Thẳng cho đến khi Hàn Nhã Thanh đi rồi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Nhã Thanh nữa, Kim Ngụy mới thu hồi tầm mắt lại tiếp tục kiểm tra lúc nãy.

Nhưng mà anh ta phát hiện mình lại không bình tĩnh được.

Anh ta biết là ở bên phía Đường Lăng vẫn còn đang chờ kết quả của anh ta, cho nên anh ta nhất định phải nhanh chóng kiểm tra cho xong.

Kim Ngụy ép mình không được suy nghĩ lung tung, chuyên tâm làm công việc kiểm tra.

Lúc này trong đại sảnh của khách sạn Quốc Hâm.

Đường Lăng nhìn về phía Lâm Bối ngồi đối diện của anh, ánh mắt có chút khó lường.

Từng món đồ ăn tinh xảo được mang lên, Lâm Bối ăn rất nhiệt tình, có nhiều đồ ăn như vậy, một mình ăn cũng gần hết một nửa.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối, lông mày hơi nhếch lên, vóc dáng của anh ta gầy như vậy, ăn cũng thật là nhiều.

Lúc nãy ở trong phòng, thời gian ăn sáng của Lâm Bối có hơi trễ, hơn nữa lúc đó Lâm Bối ăn cũng không ít, vừa mới trôi qua có hai tiếng đồng hồ sao anh ta có thể ăn được nhiều như vậy?

Sao cậu ta có thể ăn như vậy?

Cái bụng của cậu ta được làm từ cao su hả?

Ngày hôm trước sao lại không phát hiện cậu ta có thể ăn như vậy?

Đường Lăng ngước mắt lên nhìn Lâm Bối vài lần, nhưng mà Lâm Bối vẫn cứ luôn cúi đầu, ăn đến nổi đầu cũng không thèm nhấc lên một cái nào.

Khóe môi của Đường Lăng giật giật, anh ta ăn như thế này mà tại sao vẫn còn chưa ăn bể bụng?

Trên mặt của Viên Quân Doanh lại không có bất cứ khác thường gì, cũng không thèm nhìn Lâm Bối nhiều thêm.

“Thấy em có thể ăn như vậy, anh đã yên tâm rồi.” Đại vương tử nhìn về phía Lâm Bối, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Vâng, ăn ngon lắm.” Lâm Bối ngẩng đầu lên nhìn đại vương tử một cái, cười cười, sau đó lại tiếp tục ăn tiếp.

Hai mắt Đường Lăng chìm xuống một lần nữa.

“Chiều nay em vẫn tiếp tục nghỉ ngơi ở trong phòng hay là đi cùng với bọn anh?” Đại vương tử nhớ đến kế hoạch buổi chiều của bọn họ, hỏi ý của Lâm Bối, nhìn tình huống này của anh ta hoàn toàn không giống như là dáng vẻ bị bệnh.

Nhưng mà nếu như tiểu vương tử không muốn đi thì cũng chỉ có thể ở lại cho khách sạn nghỉ ngơi, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì đặc biệt quan trọng.

“Để em đi cùng với mọi người.” Lâm Bối để đũa xuống, nhanh chóng trả lời, gần như là không hề do dự một chút nào.

Đường Lăng nghe thấy câu trả lời của Lâm Bối, hai mắt hơi híp lại, Lâm Bối đây là có ý gì?

Buổi sáng thì giả bệnh không chịu đi xuống, buổi chiều lại chủ động đi cùng với bọn họ.

Anh ta không còn phải giả vờ nữa à?

“Đã như vậy rồi, vậy thì buổi chiều đi cùng nhau đi.” Lúc này Viên Quân Doanh mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bối, sau đó lại di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Lăng, hiển nhiên lời này của Viên Quân Doanh là đang nói cùng với Đường Lăng.

“Được.” Đương nhiên là Đường Lăng sẽ không từ chối, đây vốn dĩ là chuyện mà anh nên làm, huống hồ gì anh cũng rất muốn nhìn xem Lâm Bối muốn chơi trò gì.

Anh cứ luôn cảm thấy buổi chiều Lâm Bối đột nhiên chủ động muốn đi cùng với bọn họ, chuyện này có chút không bình thường.

“Được rồi, trưa nay hai vị vương tử cứ nghỉ ngơi một hồi đi, hai giờ rưỡi chiều xuất phát, buổi chiều sẽ do Đường Lăng tiếp đãi hai vị vương tử, hai vị vương tử không có ý kiến gì chứ?” Có rất nhiều chuyện cần Viên Quân Doanh phải xử lý, Đường Lăng đã đi cùng với hai vị vương tử rồi, vậy thì anh ta cũng không cần phải đi nữa.

“Tôi không thành vấn đề.” Đại vương tử hiểu rất rõ chuyện buổi chiều căn bản cũng không có gì quan trọng, cho nên cũng không cần thiết phải để Viên Quân Doanh đón tiếp bọn họ mãi.

Lúc này Lâm Bối mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Lăng một chút, khóe môi hơi mấp máy, nhưng mà anh ta cũng không nói lời nào.

Đúng lúc này điện thoại di động của Đường Lăng lại đột nhiên vang lên.

Đường Lăng lấy điện thoại di động ra nhìn thấy màn hình hiển thị, hai mắt Đường Lăng nhanh chóng lóe lên: “Xin lỗi nha, tôi đi nhận điện thoại đã.”

Lúc nói ra lời này, Đường Lăng nâng mắt lên nhìn về phía Lâm Bối, khóe môi của Đường Lăng hơi cong lên.

Điện thoại là do Kim Ngụy gọi tới, Đường Lăng biết chắc chắn là đã có kết quả kiểm tra rồi, anh cũng muốn xem xem đến cùng có phải là vị tiểu vương tử này không.

Nếu như thật sự là vị tiểu vương tử này, vậy thì món nợ đã có thể tính rồi!

Đường Lăng cầm lấy điện thoại đi đến một chỗ không có người, sau đó ấn nút nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi