CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Dĩ nhiên, trong lúc đang say hơi men như thế này thì Hàn Trung Dung cũng khó lòng diễn tiếp được nữa.

Tình trạng này đúng là vừa hay!

Hàn Trung Dung nghe Dương Tầm Chiêu nói vậy thì ngẩn ra trong giây lát, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì, ngay sau đó khuôn mặt ông ta tái bợt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt cả và người cũng bắt đầu run rẩy: "Không liên quan tới tôi, tôi không làm gì hết, là tự cô ta, tự cô ta lăn từ trên lầu xuống rồi đâm vào mà."

Hàn Trung Dung lúc này có vẻ sợ hãi hoảng hốt vô cùng, cả người ông ta run rẩy trực lùi về sau, nhưng vì đang bị túm lại nên không cách nào thoát được.

Hàn Trung Dung nhìn vào đôi mắt lạnh căm của Dương Tầm Chiêu, ánh mắt đáng sợ như đang muốn giết ông ta tới nơi vậy, làm ông ta sợ tới hồn vía lên mây: "Thật sự là tôi không làm gì cả, là Chí Long đó, Chí Long đẩy cô ta xuống đó, chính nó muốn hại cô ta."

Trước nay con người của Hàn Trung Dung vẫn luôn ích kỷ như vậy, trong tình huống như thế này ông ta không ngại lôi con trai mình ra làm kẻ chết thay.

Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, khuôn mặt anh trông thật đáng sợ, anh có thể nhận ra được rằng Hàn Trung Dung đang nói thật, mà bây giờ trước mặt anh ông ta cũng chẳng thể nói dối.

Hàn Trung Dung không có lá gan lừa anh, vậy chứng tỏ chuyện Hàn Nhã Thanh bị thương sáu năm trước hoàn toàn là sự thật...

Cũng đúng vào sáu năm trước, Hàn Chí Long đã bị ông cụ Hàn đưa ra nước ngoài, những người khác chẳng ai rõ nguyên nhân, nhưng giờ thì mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi.

Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Hàn lại dặn dò bác sĩ Lục giữ kín chuyện này, dù sao Hàn Chí Long cũng là cháu trai đích tôn duy nhất của nhà họ Hàn.

Nhưng tính ra ông cụ Hàn vẫn nghiêng về Hàn Nhã Thanh hơn, vì Hàn Nhã Thanh mà bắt ép Hàn Chí Long phải ra nước ngoài sống, đã vậy còn ra lệnh không cho tên đó quay về nữa.

Suốt sáu năm nay Hàn Chí Long đúng thật vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài chứ không dám quay về.

Mà hiện giờ cũng vì ông cụ Hàn đổ bệnh nên Hàn Chí Long mới có lý do về nước.

"Tìm Hàn Chí Long tới đây." Tuy Dương Tầm Chiêu đã chắc chắn rằng Hàn Trung Dung không nói dối, nhưng anh vẫn muốn tìm tên Hàn Chí Long kia để khẳng định chắc chắn chuyện này.

Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua Hàn Chí Long vì đã dám tổn thương cô.

"Còn lão này thì sao?" Những người đang giữ chặt Hàn Trung Dung không biết phải xử lý ông ta thế nào, chỉ phải quay sang hỏi ý Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu liếc mắt nhìn ông ta rồi nói: "Đưa ông ta về quán bar đi."

Muốn giết Hàn Trung Dung là chuyện rất đơn giản thôi, nhưng bây giờ giết ông ta chẳng khác gì giúp ông ta siêu thoát, vậy thì lời cho tên Hàn Trung Dung này quá.

"Dặn dò bọn họ đi, nhờ mấy người trong quán bar chăm sóc ông ta cho tốt vào." Dương Tầm Chiêu chậm rãi nói, giọng anh rét căm căm, đến nỗi khiến người lạnh cả sống lưng.

Mấy người kia đã theo Dương Tầm Chiêu khá lâu rồi, đương nhiên cũng hiểu ý của Dương Tầm Chiêu khi anh nói "chăm sóc thật tốt" nghĩa là gì.

Sau khi Hàn Trung Dung bị lôi đi, Dương Tầm Chiêu vẫn đứng yên đó, đôi mắt u ám khẽ híp lại, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Thư ký Lưu đứng cạnh anh, không dám nói năng gì cũng không dám làm phiền tới anh.

Thư ký Lưu hiểu rõ, những lời nói ban nãy của Hàn Trung Dung đã khẳng định tính chính xác của những điều mà bác sĩ đã Lục nói, vậy thì chuyện cô chủ bị thương đã chắc như đinh đóng cột rồi...

Sáu năm trước cô chủ bị thương nên mất đi khả năng sinh sản, vậy bé Kỳ nhỏ tuổi như thế không thể nào là con của cô chủ và chủ tịch được.

Cô bé còn chưa đầy năm tuổi nữa.

Dương Tầm Chiêu đứng đó một lúc, rồi không biết vừa chợt nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên quay lưng rời khỏi, thư ký Lưu hoàn hồn lại thấy thế cũng vội đuổi theo.

Dương Tầm Chiêu đi tới một căn biệt thự, không phải là căn trước kia Hàn Nhã Thanh từng ở mà là một chỗ khác bí mật hơn, thư ký Lưu lo lắng nhìn anh, cuối cùng vẫn quyết định theo sau.

Sau khi vào biệt thự, Dương Tầm Chiêu chẳng thèm thay giày mà bước thẳng vào trong, anh không vào phòng ngủ mà đi tới trước cửa sổ, đối mắt đăm đăm nhìn ra ngoài khung cửa, cứ lẳng lặng mà đứng yên như vậy.

Thư ký Lưu đứng phía sau anh, trong lòng lo lắng nhưng không dám nói lời nào.

Khoảng một tiếng sau thì điện thoại của Dương Tầm Chiêu reo lên.

Phải qua một hồi thì anh mới hoàn hồn lại được, sau đó liền mau chóng bắt máy.

"Cậu chủ, Hàn Chí Long chết rồi, chết hai ngày trước trên giường của một người phụ nữ, chơi đồ còn tìm thêm vài em gái tới, kích thích quá mức nên đã chết trên giường." Người vừa mới đi điều tra về Hàn Chí Long báo tin.

Một tin bất ngờ, Hàn Chí Long đã chết hai ngày trước rồi!

"Tên đó chết ở Thanh Châu, phía cảnh sát đã lập án rồi, bọn họ đã thông báo cho Hàn Trung Dung nhưng lão ta chưa tới, chắc là đang say mềm người nên cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, lúc sau cảnh sát vẫn tiếp tục gọi lại cho ông ta nhưng điện thoại của ông ta đã tắt máy rồi, khi cảnh sát biết mẹ của Hàn Chí Long đang bị giam trong đồn cảnh sát thì đã nghĩ cách liên lạc với Lưu Vũ, nhưng bây giờ Lưu Vũ đang là tội phạm nên không thể ra mặt giải quyết được, cảnh sát vừa liên hệ với bên công ty Hàn Thị, bên đó vẫn chưa cho người tới đây, người trong công ty hẳn đã thông báo cho cô chủ biết rồi."

Dương Tầm Chiêu im lặng trong chốc lát, không biết anh đang nghĩ gì.

"Tôi vừa mới dò hỏi thử, bọn họ nói là không phát hiện ra điểm gì bất thường." Người ở đầu dây bên kia lại ngập ngừng nói thêm.

Dương Tầm Chiêu híp mắt, khuôn mặt lạnh căm: "Điều tra tiếp, phải tra rõ hết."

Hàn Chí Long thật sự đã chết hai ngày trước vậy sao? Hai ngày trước anh vẫn chưa tới tìm bác sĩ Lục, cũng không tới gặp Hàn Trung Dung, trong chuyện này dường như không có điểm nào bất thường cả.

Nhưng có thật như vậy không?

Dương Tầm Chiêu vẫn cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp.

Và cả nguyên nhân tử vong của Hàn Chí Long nữa...

Ban đầu nhìn qua thì sẽ thấy rất hợp lý, nhưng xét kỹ thì hình như có gì đó không đúng lắm.

Nếu ông cụ Hàn không hôn mê thì chỉ cần tới hỏi ông cụ là mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi, nhưng bây giờ ông ấy lại đang mê man như vậy.

Nhưng những lời mà Hàn Trung Dung và bác sĩ Lục nói cũng đã giáng một đòn chí mạng vào tâm trí anh, anh biết chuyện này là do anh đã quá tham lam mà thôi.

Ngay từ đâu anh đã biết cô không có khả năng sinh con, lúc đó anh đã quyết định sẽ không cần con cái gì mà chỉ cần cô là đủ.

Vì đã hạ quyết tâm từ lâu nên trước giờ anh vẫn luôn bình thản khi nghĩ về chuyện này, thái độ vẫn luôn rất rõ ràng.

Nhưng ông trời lại cho anh hy vọng như vậy, vì hy vọng đó mà anh đánh mất đi sự bình thân, vì ước vọng xa xôi đó mà anh để khao khát trong mình mặc sức bành trướng, trong thoáng chốc anh đã mất quyền kiểm soát chính mình.

Nhưng giờ đây, thượng đế lại bóp nát hy vọng ấy của anh, cảm giác này không ai có thể hiểu được.

Sau khi hy vọng bị đập tan, thứ duy nhất còn sót lại là nỗi tuyệt vọng sâu hút như chạm đáy âm ty, anh biết, sau trong lòng anh vẫn mong đợi một đứa bé của anh và cô.

Không, không chỉ là muốn thôi, mà đó là khát vọng, cho nên sau khi hy vọng bị dập tắt anh mới đau đớn như vậy.

Dương Tầm Chiêu đứng trước cửa sổ, anh thấy như trái tim của mình đang bị siết chặt, trong thoáng chốc cơn đau ấy khiến anh như ngừng thở.

Nỗi đau hiện hữu rõ mồn một như vậy khiến anh biết rõ, rằng hóa ra anh cũng khát khao có một đứa trẻ là kết tinh tình yêu của hai người như vậy.

Một khao khát cháy bỏng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi