CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn không quên chuyện quan trọng nhất mà hôm nay nhất định phải thực hiện.

Hôm nay anh bé đưa bé ra là với mục đích nhận ba, nhưng với tình hình hiện tại thì người ba này có nên nhận hay không đây?

“Không tìm nữa, chúng ta về thôi.” Đường Minh Hạo cau mày, mẹ vừa mới bị ông bà nội của Dương Tầm Chiêu bắt nạt, cậu không tìm Dương Tầm Chiêu để tính sổ thì đã may lắm rồi, sao lại có chuyện cậu để cho em gái mình nhận lại Dương Tầm Chiêu?

Trên đời sao lại có chuyện tốt như vậy được?

“Chú Lưu ơi, chúng ta đi về đi.” Sự việc đã kết thúc rồi, mẹ của cậu hiện tại cũng đã không sao, cậu cũng không còn gì để tò mò, nếu không có ý định nhận Dương Tầm Chiêu nữa, vậy thì đi về thôi.

“Đợi đã.” Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút bồn chồn, khó khăn lắm anh trai mới đồng ý đưa cô bé đi gặp ba, nếu giờ cứ như vậy mà đi về, e là sau này khó có cơ hội nữa.

Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ đương nhiên biết anh trai mình đang giận, không chỉ giận ông bà nội, mà anh còn giận luôn ba, đến ba anh cũng trách luôn.

Anh trai vốn có thành kiến với ba, nếu như không phải vì cô bé van nài anh thì hôm nay anh cũng sẽ không đồng ý dẫn cô bé ra ngoài để nhận ba.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn anh trai sẽ có thành kiến với ba nặng hơn nữa.

Vì vậy nên cô bé không thể để đi về như vậy, nhất định phải làm cái gì đó mới được.

“Sao vậy?” Đường Minh Hạo xoay qua nhìn em gái mình, đương nhiên cậu biết cô em gái đang nghĩ gì, nhưng với tình huống hiện tại thật sự cậu không muốn để cho em gái mình nhận Dương Tầm Chiêu lúc này.

Đúng, cậu giận cá chém thớt, cậu vì những hành động của ông cụ Dương và bà cụ Dương mà giận lây qua cả Dương Tầm Chiêu.

Dù sao đó cũng là người thân của Dương Tầm Chiêu, là do Dương Tầm Chiêu không xử lý tốt sự việc nên mới gây phiền toái cho mẹ cậu.

Chỉ mỗi điều này thôi, cậu đã không thể nào chấp nhận và tha thứ được rồi.

“Anh, em cảm thấy ba thật đáng thương và tội nghiệp.” Cô công chúa nhỏ bé Đường Vũ Kỳ nhìn qua cửa kính xe, mắt nhìn về hướng Dương Tầm Chiêu đang đứng cách đó không xa, rồi khẽ thở dài.

“Hả?” Đường Minh Hạo mà em gái của cậu lại nói như vậy?

Dương Tầm Chiêu với từ ‘đáng thương’ đặt cạnh nhau được Tầm Chiêu có chút xíu gì là tội nghiệp đáng thương cả.

“Anh, người vừa bắt nạt mẹ là ông nội và bà nội của ba, đều là người thân của ba, nhưng họ bắt nạt mẹ như vậy, sẽ khiến cho ba mất vợ, hai người họ cơ bản không hề nghĩ cho ba.” Vừa nói, ánh mắt của cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn nhìn theo bóng dáng của Dương Tầm Chiêu, lúc này lời nói mẹ như vậy, nếu vì vậy mà mất đi mẹ, chắc chắn ba sẽ đau lòng lắm, sẽ buồn lắm đó.”

“Ừ.” Với điều này thì Đường Minh Hạo cũng đồng ý, những gì hai cụ nhà họ Dương làm đích thật chưa bao giờ nghĩ cho Dương Tầm Chiêu.

Bọn họ chẳng những không bao giờ nghĩ cho Dương Tầm Chiêu, mà còn luôn làm khó anh, họ muốn khống chế anh, và còn luôn bày mưu tính kế anh.

Bị Tầm Chiêu có chút gì đó đáng thương thật.

“Bọn họ không nghĩ cho ba, mặc kệ sự sống chết của ba, họ gây chuyện như vậy, không chừng mẹ cũng sẽ giận ba, không chừng rất có thể mẹ sẽ không cần ba nữa, vậy nếu mình cũng không cần ba nữa, chẳng phải ba sẽ rất tội nghiệp sao.” Đường Vũ Kỳ đích thật là cô công chúa lương thiện và hiểu lòng người nhất, mẹ cô vừa thương, nên cô không thể nào mặc kệ ba được.

Đường Minh Hạo nhìn em gái mình, vẻ mặt có chút phức tạp, trước giờ cậu vẫn biết em gái mình thông minh, cũng biết rõ em gái mình rất thích tỏ vẻ nai tơ, cho nên những gì cô bé nói đây là vì muốn dùng đòn tâm lý để bênh vực Dương Tầm Chiêu sao?

Cậu bé cảm thấy người đáng tội nghiệp không phải là Dương Tầm Chiêu, bảo vệ em gái mình, giờ vì Dương Tầm Chiêu mà cô bé lại bỏ rơi cậu sao?

Sự lo lắng và bảo vệ mấy năm nay của cậu như đổ sông đổ biển, như cho chó táp rồi sao?

Ngay lúc này đây, trong lòng Đường Minh Hạo có chút cảm giác bị tổn thương.

“Chú Lưu, chú nói có phải ba con rất tội nghiệp không?” Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh nhìn của anh trai mình không hề cảm thấy một mình hơi yếu thế, không đủ sức thuyết phục lắm, cảm thấy cần tìm thêm đồng minh.

Lúc này trên xe, ngoại trừ cô bé với anh trai thì chỉ còn mỗi chú Lưu, vì vậy nên cô bé phải nhanh chóng kéo chú Lưu về phe mình.

“Vâng vâng.” Tài xế Lưu ra sức gật đầu, công chúa bé nhỏ nói cái gì cũng đúng.

Hơn nữa sau khi nghe công chúa nhỏ nói như vậy, thật sự bản thân cũng cảm thấy cậu ba Dương có chút tội nghiệp thật!

Đường Minh Hạo khẽ liếc qua chú Lưu đang lái xe bằng ánh mắt lạnh lùng.

Với mức lương chục triệu một tháng, đang độc thân vui vẻ như tài xế Lưu mà lại cho rằng có cặp song sinh long phụng, rồi sắp có người vợ tài sắc vẹn toàn kia lại là người rồi.

“Anh ơi, chú Lưu cũng cảm thấy ba tội nghiệp nè.” Đường Vũ Kỳ chẳng quan tâm nhiều, cứ làm theo những gì mình nghĩ.

Chú Mộ Dung từng nói qua, đôi khi quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, chỉ cần đạt được kết quả mình mong muốn là được.

“Vậy thì sao?” Đường Minh Hạo nhìn em gái mình mà trong lòng có chút quặn thắt lại.

Quả thật phụ nữ đều dễ thay đổi!!

Cậu không hiểu Dương Tầm Chiêu?

“Vậy nên hiện giờ ba cần được an ủi.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, cô bé không hề để ý đến anh trai đang vì mình mà thấy đau lòng.

“Rồi sau đó?” Đường Minh Hạo nhìn em gái mình, chớp chớp mắt rồi hỏi tiếp, tuy là cậu đang cảm thấy đau lòng, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định.

“Em nghĩ lúc này đây, em nên đi an ủi ba, nhận ba cũng có thể coi là cách an ủi ba tốt nhất rồi.” Đường Vũ Kỳ thẳng thắn nói ra quyết định ban đầu của mình, chính xác là cô muốn đi nhận ba.

Đường Minh Hạo mím chặt môi, cậu muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Điều cậu muốn hỏi chính là, nếu như cậu không đồng ý để cho em gái đi nhận ba thì em gái sẽ lòng cậu hiểu rất rõ, câu hỏi này chỉ khiến cho em gái cậu khó xử mà thôi.

Tuy biết rõ tâm tư của em gái, nhưng cuối cùng thì cậu cũng không thể làm chuyện khiến em gái mình khó xử được.

Thôi bỏ đi, tùy em ấy vậy, ai bảo em ấy là em gái của cậu chứ.

Cậu không cưng chiều thì còn có thể làm gì được?

“Em muốn đi thì đi đi.” Đối diện với ánh mắt mong thì Đường Minh Hạo cũng chỉ đành khuất phục.

Cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thấy anh trai đồng ý, khuôn mặt liền nở nụ cười tươi như hoa: “Em biết ngay là anh sẽ đồng ý mà, anh trai là tốt nhất.”

“Em xuống tìm ba ngay đây, em sẽ cho ba một bất ngờ.” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ chỉ tâm tâm niệm niệm làm sao để tặng bất ngờ cho cậu ba Dương.

Bất ngờ mà!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi