CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Đúng, đúng vậy.” Quản gia Trọng liên tục gật đầu, cứ như sợ chỉ cần gật đầu chậm thì người ta sẽ không cho ông vào cửa.

“Thật không may, cô chủ nhà chúng tôi không ở nhà.” Quản gia nhà họ Đường nhìn dáng vẻ gật đầu lia lịa của ông thì không nhịn được cười, người này vừa nhìn đã biết là có thân phận không đơn giản, nhưng hành động của ông lại có vẻ ngây thơ.

Quản gia nhà họ Đường cũng là người thấu hiểu lòng người, cho nên nhìn ra được người này hẳn là rất coi trọng cô chủ nhà mình, nếu không cũng không nghiêm túc như vậy.

“Không ở nhà sao? Vậy cô ấy đi đâu rồi?” Quản gia Trọng ngẩn người, quả nhiên, dự cảm của ông là đúng, may mà ông không tiếp tục đứng ngốc chờ đợi.

“Cô chủ nhà chúng tôi đã ra khỏi nhà lúc bốn giờ sáng nay, tới nước M rồi.” Quản gia nhà họ Đường nhìn ra được quản gia Trọng không có ý xấu, cho nên giải thích rất kỹ càng.

“Đi tới nước M? Sao lại đột nhiên đi tới nước M chứ?” Quản gia Trọng trước giờ vẫn là người luôn trầm ổn tỉnh táo lập tức gấp, sao cô Đường lại đi nước M đường đột như vậy?

Nếu cô Đường đi nước M rồi, vậy thành chủ sẽ không nhìn thấy cô Đường ngay lập tức.

“Hả, sao ông lại nói thế? Cô chủ nhà chúng tôi đi đâu còn cần ông lo hộ à?” Quản gia nhà họ Đường có ấn tượng khá tốt với quản gia Trọng, lúc này nghe vậy thì có hơi không vui.

“Tôi không có ý đó.” Quản gia Trọng hoàn hồn, âm thầm thở dài một hơi, bây giờ tất cả đều chỉ là phỏng đoán của Lương, còn chưa có xác nhận.

Cho nên, đúng là bọn họ chẳng có tư cách gì đi quản chuyện của cô chủ nhà họ Đường cả.

Mà cho dù cô chủ nhà họ Đường có thực sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, ông cũng phải tôn trọng nhà họ Đường, không phải Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ sợ thế lực nhà họ Đường, mà do đây là nhà mẹ của công chúa, nhất định phải kính trọng.

Chẳng những ông, mà tất cả mọi người ở Quỷ Vực Chi Thành đều phải tôn kính.

“Nếu cô chủ nhà các người đã không có nhà, vậy thì hôm khác tôi tới thăm sau.” Quản gia Trọng thấy cô Đường không có ở nhà, chỉ đành trở về, nếu không thể cho thành chủ thấy mặt cô Đường ngay, chi bằng bảo Lương tăng tốc thêm.

Chờ bên Lương xác nhận ra kết quả, như vậy tất cả đều dễ nói.

Cùng lúc đó, Đường Vũ Kỳ nhân lúc không có người lén lút gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu.

Khuya hôm trước Dương Tầm Chiêu mất ngủ cả đêm, đêm qua lại vì hưng phấn mà đến hơn ba giờ sáng mới ngủ được, cho nên giờ phút này vẫn còn đang say giấc nồng.

Có điều, Đường Vũ Kỳ gọi điện tới, Dương Tầm Chiêu vẫn bị đánh thức, anh hơi hé mắt, đưa tay sờ soạng tìm di động, nhìn thoáng qua tên báo hiện lên màn hình, khóe môi anh không kìm được giương lên, nhanh chóng ấn nghe.

“Cục cưng.” Cách xưng hô này Dương Tầm Chiêu đã bắt đầu quen miệng từ hôm qua.

Bị cục cưng nhà mình đánh thức, cậu ba Dương lại chẳng có gì bất mãn cả, chỉ thấy hạnh phúc.

“Ba ơi ba, không xong rồi, mẹ chạy mất rồi.” Đường Vũ Kỳ ở đầu dây bên kia không có tâm trạng vui vẻ, giọng nói vội vã, dường như còn sắp khóc.

Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt thay đổi rõ ràng: “Cục cưng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”

Sau lại nói mẹ chạy mất?

“Ba ơi, sáng tỉnh dậy con đã không thấy tăm hơi mẹ đâu rồi. Con nghe cụ ngoại và cụ nội nói, mẹ ra ngoài từ bốn giờ sáng, mẹ đi tới nước M rồi, đi tìm bác Đường.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ rất gấp, nhưng nói vẫn rất rõ ràng, rất có trật tự.

Lông mày Dương Tầm Chiêu nhíu chặt lại, gương mặt đen đi, Hàn Nhã Thanh đi nước M lúc bốn giờ sáng?

Đi tìm Đường Bách Khiêm?

“Ba ơi, có phải mẹ biết chuyện con làm gián điệp cho nên mẹ tức giận, mới một mình chạy tới nước M tìm bác Đường không ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cuống lên, cô bé lo mẹ vì giận mình nên mới rời đi.

“Sẽ không đâu, nhất định là do mẹ có việc nên mới đi.” Lời này của Dương Tầm Chiêu cũng không phải chỉ an ủi cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, anh hiểu rõ Hàn Nhã Thanh, cô đột nhiên đi tới nước M như này khẳng định là có chuyện xảy ra.

“Cục cưng đừng vội, ba nhất định sẽ đưa mẹ về.” Dương Tầm Chiêu vừa nói, vừa đứng dậy thay quần áo.

“Ba ơi, vậy ba nhất định phải đưa mẹ trở về nhé.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cũng không sốt ruột nữa, ba mình lợi hại như vậy, chỉ cần ba ra tay thì nhất định sẽ đưa được mẹ về.

Dương Tầm Chiêu lại an ủi Đường Vũ Kỳ vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Dương Tầm Chiêu mới nhìn đến tin nhắn mà Hàn Nhã Thanh nhắn cho mình.

Con ngươi Dương Tầm Chiêu co lại, sau đó nhanh chóng gọi một dãy số: “Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi lập tức đi nước M.”

Giờ phút này giọng nói của anh rõ ràng có chút lạnh, cũng có một chút ảo não, rõ ràng Hàn Nhã Thanh đã gửi tin nhắn cho mình trước, mình lại không thấy, làm chậm trễ thời gian dài như vậy.”

Cô gửi tin nhắn cho anh nói Nhạc Hồng Linh xảy ra chuyện, có thể rất nghiêm trọng.

Dương Tầm Chiêu phân phó xong thì cúp máy, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Gần đây bên phía Đường Bách Khiêm có gì khác thường không?” Lúc này, giọng điệu của Dương Tầm Chiêu rõ ràng lạnh thêm vài phần.

Anh vẫn luôn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm, nếu bên kia có xảy ra tình huống gì thì nhất định sẽ báo cáo cho anh, anh không nhận được bất kỳ báo cáo nào, Hàn Nhã Thanh lại nhận được điện thoại cầu cứu của Nhạc Hồng Linh, việc này có vẻ không đúng.

Anh sợ một mình Hàn Nhã Thanh tới nước M sẽ gặp nguy hiểm.

“… Không có phát hiện bất thường.” Người ở đầu dây bên kia sững sốt hai giây: “Gần đây Đường Bách Khiêm nhận không ít kiện tụng, lúc trước anh ta đắc tội với khá nhiều người cho nên bị người ta bỏ đá xuống giếng liên tục. Thời gian này Đường Bách Khiêm không tốt lắm, cho nên anh ta cũng không có sức mà làm những việc khác, anh ta vẫn luôn ở trong chỗ ở của mình.”

“Anh chắc chứ?” Dương Tầm Chiêu có hơi nhíu mày.

“Chắc chắn, tôi vẫn luôn cho người theo dõi anh ta, không có phát hiện bất kỳ khác thường nào.” Người ở đầu dây bên kia vô cùng khẳng định.

“Lần trước tôi bảo anh điều tra Nhạc Hồng Linh, bây giờ có biết cô ta ở đâu không?” Trong mắt Dương Tầm Chiêu có mấy phần nghiêm túc, xem ra việc này không đơn giản.

Nếu Đường Bách Khiêm không có gì, Nhạc Hồng Linh xảy ra việc không phải nên cầu cứu Đường Bách Khiêm trước hay sao?

Vì sao Nhạc Hồng Linh lại bỏ gần tìm xe, gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh?

“Nhạc Hồng Linh? Người phụ nữ không dễ theo dõi, đi theo cô ta mấy lần đều bị mất dấu, bây giờ đúng là không biết cô ta đang ở đâu.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia nhỏ đi một chút, có vẻ không tự nhiên: “Năng lực chống trinh sát của cô ta quá mạnh.”

“Lập tức cho người tìm, nhất định phải tìm được cô ta, có tin thì lập tức báo cho tôi ngay.” Mắt Dương Tầm Chiêu nheo lại, ngay cả người của anh còn không biết Nhạc Hồng Linh ở đâu, nếu như Hàn Nhã Thanh đi qua tìm thì sợ là thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên, bây giờ nhất định phải cho người tìm được Nhạc Hồng Linh, xác định được tình hình của cô ta trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi