CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Em đang ở trung tâm thương mại mua đồ.” Hứa Dinh Dinh đã nhận được câu trả lời mong muốn, liền không hỏi nhiều nữa.

“Ừa, thích cái gì cứ mua cái đó, không cần tiết kiệm tiền cho anh, anh nói xong liền tới đó đi mua với em.” Tịch Xuyên rất hài lòng, anh ta thích đi mua sắm với người phụ nữ của anh ta.

Cậu ba Dương lại sa sầm mặt mày, đột nhiên anh lại nhớ đến ngày hôm đó ở trung tâm thương mại Hàn Nhã Thanh nói người đàn ông nhất định sẽ tiêu tiền cho người phụ nữ.

Lúc này, cậu ba Dương càng cảm thấy Tịch Xuyên chuớng mắt.

Anh cũng đã định đứng dậy, định đá người rồi.

May mà, lúc này Tịch Xuyên đã cúp điện thoại.

Cậu ba Dương cố nhịn, rồi lại ngồi xuống.

Sau khi Hứa Dinh Dinh cúp điện thoại của Tịch Xuyên liền gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh.

“Thanh Thanh, tớ vừa gọi điện thoại cho Tịch Xuyên, Tịch Xuyên nói khoảng thời gian này vẫn luôn bàn công việc với Dương Tầm Chiêu...” ý lời này của Hứa Dinh Dinh có thể nói là rất rõ ràng.

“Ừa, tớ biết rồi.” Hàn Nhã Thanh nhỏ giọng trả lời, khẽ nhếch môi cười.

Hàn Nhã Thanh biết, Tịch Xuyên tuyệt đối sẽ không nói dối Hứa Dinh Dinh, Tịch Xuyên nói đang bàn công việc với Dương Tầm Chiêu, vậy Dương Tầm Chiêu căn bản không có ngất xỉu.

Cho nên, thư ký Lưu nói Dương Tầm Chiêu tái phát bệnh đau bao tử, ngất xỉu, rõ ràng đều là giả.

Thư ký Lưu đã lừa cô!

Thư ký Lưu tại sao phải lừa cô? Thư ký Lưu có can đảm lừa cô?

Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mắt lại, sau đó gọi điện thoại cho thư ký Lưu.

“Bà chủ, cô đến chưa?” thư ký Lưu nhận được điện thoại của Hàn Nhã Thanh, nhanh chóng đứng dậy, lẽ nào bà chủ đã đến rồi sao?

“Vẫn chưa, bên chỗ tôi còn có chút chuyện cần giải quyết.” Thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh đang trên đường tới Dương Thị, sắp đến rồi, con mắt của cô lóe lên: “Thư ký Lưu, tổng giám đốc của nhà anh đâu?”

“Bà chủ, tổng giám đốc đang ở trong công ty.” Thư ký Lưu ngẩn người, lúc trả lời câu này, con mắt của anh ta vô thức nhìn phòng làm việc của cậu ba Dương một cái.

Cửa lớn của phòng làm việc đóng chặt, phó tổng giám đốc Tịch vẫn chưa có ra.

“Anh ấy tỉnh lại chưa, bên chỗ tôi vẫn còn chút chuyện quan trọng, nếu như anh tỉnh rồi, thì tôi không đến đó nữa.” thật ra lúc này Hàn Nhã Thanh đã sắp đến Dương thị rồi, cô cố ý nói như vậy với Thư ký Lưu.

“Bà chủ, tổng giám đốc vẫn chưa tỉnh nữa, bà chủ nhanh đến đây đi?” Thư ký Lưu sợ Hàn Nhã Thanh không tới, nếu như Hàn Nhã Thanh không tới, vậy tổng giám đốc nhà anh ta đoán chừng có thể sẽ nổi khùng.

Thư ký Lưu bây giờ chỉ nghĩ, mặc kệ là như thế nào, đều phải làm cho bà chủ tới đây trước.

“Anh ấy chưa từng tỉnh lại hả?” Hàn Nhã Thanh giả vờ như chỉ là hỏi vu vơ.

“Ừm, không có.” Vì để làm cho Hàn Nhã Thanh nhanh tới một chút, thư ký Lưu chỉ có thể kiên trì đến cùng mà tiếp tục bịa.

Aizz, anh ta dễ dàng lắm sao?

“Được, tôi biết rồi.” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên như đang cười.

Rất rõ ràng, thư ký Lưu đang nói dối, lúc trước cô nghe nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu rồi, trong lúc nhất thời trong lòng cực kì sốt ruột, bởi vì không có chú ý đến những điểm đáng ngờ khác.

Nhưng mà lúc này, cô gọi điện thoại đến đó vốn chỉ để thăm dò.

Tuy là thư ký Lưu che giấu không tệ, nhưng mà cô vẫn nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của thư kí Lưu, còn có hoảng loạn.

Cho nên, cô rất chắc chắn thư kí Lưu đang nói dối.

Chỉ là, cô không thể xác định đây là chủ kiến của thư kí Lưu?

Hay là chủ kiến của Dương Tầm Chiêu?

Nhưng mà, nếu không phải Dương Tầm Chiêu đồng ý, thư kí Lưu hẳn là không dám làm như vậy đâu nhỉ?!

Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ híp lại, thật ra chỉ còn mười lăm phút nữa là đến Dương thị rồi.

Nghe nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu, cô cho người ta đợi, vội vàng chạy đến, không ngờ rằng lại là lừa gạt.

Tốt, tốt lắm.

“Bác tài ơi, quay đầu lại, quay về.” Hàn Nhã Thanh thầm hô một tiếng, sau đó nhanh chóng nói với bác tài một câu, người ở bên đó vẫn đang đợi cô, nếu Dương Tầm Chiêu đã không có chuyện gì, cô cũng không tiện bắt người khác đợi mình.

“Đã gần đến nơi rồi.” Bác tài lái xe taxi nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh, hơi khó hiểu, sắp đến nơi rồi, sao lại quay đầu về.

“Quay đầu lại, trở về.” Hàn Nhã Thanh không có giải thích, chỉ là lặp lại lời vừa nói một lần nữa.

Lúc này, Hàn Nhã Thanh phát hiện bị người ta theo dõi, sau khi xuống xe, liền bảo tài xế của nhà họ Đường trở về trước, bởi vì xe của nhà họ Đường quá bắt mắt.

Thư kí Lưu nói Dương Tầm Chiêu ngất xỉu rồi, cô liền ngồi xe taxi tới.

Trong phòng làm việc của cậu ba Dương, sau khi Tịch Xuyên bàn xong công việc liền lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Dinh Dinh: “Dinh Dinh, anh bàn xong công việc rồi, bây giờ liền tới đó tìm em, em gửi vị trí bây giờ của em cho anh đi.”

Dương Tầm Chiêu: “...”

Còn Dinh Dinh? Có thấy buồn nôn không?

Sau đó, cậu ba Dương nghe thấy điện thoại của Tịch Xuyên vang lên âm thanh nhận được tin nhắn.

Tịch Xuyên nhìn một cái, cười không ngừng: “Được rồi, anh nhận được rồi, lập tức tới đây, đợi anh.”

Tịch Xuyên liền đi khỏi phòng làm việc, không thèm nhìn cậu ba Dương lấy một cái.

Cậu ba Dương: “...”

Tại sao anh cảm thấy bạn gái của người ta đều ngoan ngoãn như vậy?

Bạn gái của người ta đều có thể kêu là lập tức có mặt, lúc nào cũng có thể tìm thấy.

Bạn gái của người ta còn cực kì bám người, không có chuyện gì cũng có thể tra hỏi.

Còn anh?

Cậu ba Dương nhớ thư kí Lưu nói Hàn Nhã Thanh đồng ý đến thăm anh.

Cô hẳn là sắp đến rồi nhỉ?

Ừm, đợi đến khi cô đến, anh cũng dẫn cô đi trung tâm thương mại mua sắm.

Tịch Xuyên có gì đáng để khoe khoang chứ, anh cũng có người phụ nữ của mình, anh còn có một đứa con gái đáng yêu nữa.

Tịch Xuyên có con gái không? Hừ!!

Sau khi Tịch Xuyên rời đi, toàn bộ phòng làm việc chỉ còn một mình cậu ba Dương, một mình cậu ba Dương ở trong phòng làm việc đợi Hàn Nhã Thanh, cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt đặc biệt chậm.

Anh đã đợi nửa tiếng đồng hồ, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới.

Anh lại đợi nửa tiếng đồng hồ, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới.

Sắc mặt của cậu ba Dương hơi hơi thay đổi, từ lúc thư kí Lưu gọi điện thoại cho cô tới bây giờ, đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi rồi, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tới?

Lúc trước anh gọi điện thoại cho cô, nghe ra được là cô rõ ràng đang ở trong thành phố.

Đã ở trong thành phố, một tiếng rưỡi cũng đủ để chạy đến Dương thị nhỉ?

Cho nên, cô chính là vốn đã không định đến?

Anh không biết thư kí Lưu rốt cuộc gọi điện thoại cho cô như thế nào, nhưng mà...

Lúc này, sắc mặt của cậu ba Dương dần dần trở nên âm u.

Lúc này, thư kí Lưu ở bên ngoài càng là lòng nóng như lửa đốt.

Rõ ràng bà chủ nói lập tức đến, nhưng sao vẫn chưa đến?

Đã trôi qua lâu như vậy rồi, theo lý thuyết nên đến từ lâu rồi.

Tổng giám đốc sợ là đợi không nổi rồi!!

Thư kí Lưu lúc này thậm chí cũng không dám đến phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ta sợ tổng giám đốc sẽ đập chết anh ta.

Thư kí Lưu lấy điện thoại ra, định gọi cho Hàn Nhã Thanh thêm một cuộc nữa, điện thoại vẫn chưa kết nối, anh ta đã nhìn thấy cậu ba Dương từ trong phòng làm việc đi ra.

Trong lòng của thư ký Lưu ngạc nhiên, theo tiềm thức liền cất điện thoại lại, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình dường như không phát hiện cái gì, lúc này mới thầm thở phào một hơi.

Nhưng mà sắc mặt của tổng giám đốc nhà mình rất xấu, cực kì xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi