CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Hàn Nhã Thanh cầm một bộ quần áo trên cùng, là một bộ vest, còn có một chiếc sơ mi, Hàn Nhã Thanh cầm quần áo đi đến ngoài cửa phòng tắm, bèn đưa tay đẩy cửa phòng tắm.

“Em làm gì?” Cậu ba Dương nhanh chóng cản ở trước mặt cô, cô muốn làm gì?

Người bên trong đó đang tắm, cô muốn vào như thế?

“Trong phòng tắm có cách ngăn.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên muốn cười, anh cần căng thẳng như vậy sao? Cô chẳng qua chỉ vào đưa quần áo vào thôi.

“Vậy cũng không được.” Cậu ba Dương mặt mày lúc này đen xì.

“Vậy, hay là anh vào đưa?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ngây ra, đột nhiên phun ra một câu như thế.

Cậu ba Dương: “...”

Cô để anh vào trong? Để anh vào?

Đó có phải biểu thị, người bên trong phòng tắm thật sự là đàn ông không!

Nếu như là phụ nữ, mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể để anh đi vào?!

Cậu ba Dương thầm hít thở, hít thở, cật lực đè nén sự xúc động muốn trực bóp chết cô.

Mắt của cậu ba Dương nhìn sang quần áo trong tay cô, hơi nheo mắt, sau đó, một tay của anh túm lấy quần áo trong tay cô, sau đó mở cửa phòng tắm ra, trực tiếp ném bộ đồ vào trong.

Ném vào? Cứ như thế mà ném vào?

Trong phòng tắm tuy chia khu khô ướt, tuy anh ném vào như thế, quần áo không bị ướt, nhưng anh ném thẳng xuống sàn như vậy, thật sự ổn sao?

“Cậu mau mặc quần áo rồi ra đây.” Hàn Nhã Thanh mắt chớp chớp, sau đó nhanh chóng nói một câu.

Nếu ném cũng đã ném vào rồi, cũng chỉ đành như thế.

“Aiya, quần áo của tớ, Thanh Thanh, cậu sao có thể đối với tớ như thế?” Trong phòng tắm, giọng của ai đó giây tiếp theo liền truyền ra.

“Trời ạ, Thanh Thanh, bộ quần áo này là bộ vào lần sinh nhật trước của tớ, cậu tặng cho tớ đó, cậu lúc đó đã chọn lựa kỹ lưỡng, tớ luôn không nỡ mặc.”

Mắt của cậu ba Dương nhanh chóng nhìn sang Hàn Nhã Thanh, khí tức nguy hiểm đó trong nháy mắt lan ra.

Bộ quần áo đó là quà sinh nhật Hàn Nhã Thanh mua tặng cho người đo?

Quà sinh nhật cô tặng cho người khác? Một bộ quần áo?

Cô trước giờ chưa từng tặng quà sinh nhật cho anh, dựa vào đâu mà tặng cho người khác?!

Lúc này, tâm trạng của cậu ba Dương rất buồn bực.

“Thanh Thanh, trái tim tớ đau quá, trái tim của tớ đang chảy máu.” Người đó ở trong phòng tắm còn đang khoa trương kêu lên.

“Cậu mau chóng mặc quần áo đi ra đây.” Hàn Nhã Thanh cũng có hơi không nghe tiếp được nữa.

Trái tim đang chảy máu?

Chảy cái shit!!

Còn chưa thôi à!!

“Tại sao? Tớ còn chưa tắm xong, cậu đã nói cùng tớ tắm...” Người trong phòng tắm rõ ràng không muốn phối hợp, hơn nữa còn có xu hướng càng nháo càng to.

“Người đàn ông của tớ đến bắt gian rồi.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cậu ba Dương, khóe môi hơi cong lên, sau đó từ từ nói một câu như vậy.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy, người trong phòng tắm đó nếu như còn quậy nữa, chắc cái mạng nhỏ thật sự khó giữ rồi.

Cho nên, cô vẫn là có lòng tốt nhắc nhở!!

Cậu ba Dương vốn mặt mày đen xì nghe thấy câu đó của Hàn Nhã Thanh, người đàn ông của tôi, sắc mặt rõ ràng dịu đi.

Giọng nói trong phòng tắm bỗng dừng lại, đột nhiên không có âm thanh nữa, không biết người trong phòng tắm là dọa hay như thế nào rồi.

“Á? Không phải chứ? Tớ gan nhỏ, cậu đừng dọa tôi.” Nhưng, không lâu sau, giọng nói trong phòng tắm lại truyền ra.

Miệng nói gan nhỏ, sợ hãi, nhưng lại nghe không ra một chút cảm giác sợ hãi nào.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh không nhịn được giật giật, người này còn chưa thôi?!

“Người đàn ông của cậu sao nhanh như thế đã tìm đến cửa rồi, chúng ta đây cái gì cũng chưa có kịp làm, thật là đáng tiếc.” Giọng của người đó mang theo quá nhiều sự tiếc nuối.

Hàn Nhã Thanh: “...”

Đáng tiếc tên quỷ lớn này, bọn họ thật sự muốn làm chuyện gì, chắc hai cái mạng nhỏ của bọn họ cũng đừng cần nữa.

“Không đúng nha, cậu không phải còn chưa kết hôn hay sao? Cậu lấy đâu ra đàn ông? Cậu là Thanh Thanh của tớ.” Người đó bỗng khựng lại, sau đó đột nhiên lần nữa lớn tiếng gào lên một tiếng: “Thanh Thanh, cậu từ khi nào giấu tôi đi tìm người đàn ông hoang khác?”

Người đàn ông hoang cậu ba Dương lúc này hai mắt đã lạnh đến cực điểm, anh lúc này thật sự muốn giết người rồi.

“Thanh Thanh, cậu sao có thể đối xử với tớ như thế, cậu nói chỉ thích một mình tớ, chỉ yêu một mình tớ, cậu sao có thể tìm người đàn ông khác chứ.” Người đó ở trong phòng tắm trong giọng nói lúc này mang theo vài phần ấm ức, nhưng càng rõ sự trách cứ, nghe trông thật sự giống như có chuyện như này.

“Chỉ thích một mình anh ta? Chỉ yêu một mình anh ta?” Cậu ba Dương cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đủ tốt rồi, lúc này nghe thấy lời của người trong phòng tắm đó, anh không kìm được xúc động muốn giết người, lúc này thật sự không đè nén được nữa rồi.

Hàn Nhã Thanh: “...”

“Không được, tớ phải giết tên đàn ông hoang đó, cậu là của tớ, cậu là của một mình tớ.”

Trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng động không nhỏ, nghe ra được người bên trong chắc bắt đầu mặc quần áo, nghe có cảm giác khí thế bừng bừng.

Khóe môi của cậu ba Dương nhiều hơn vài phần ý cười lạnh lùng, rất tốt, anh đợi...

Hàn Nhã Thanh không có lên tiếng, có điều, cô lặng lẽ lùi lại sau vài bước, lùi đến khi có khoảng cách an toàn thì thôi.

“Mẹ nó, dám cướp người phụ nữ của tôi, lá gan thật lớn đây, ông đây phải để anh biết cướp người phụ nữ của ông đây sẽ có hậu quả gì.” Người trong phòng tắm đó nhanh chóng mặc xong quần áo, nhưng trong miệng lại vẫn chưa dừng lại.

Mắt của cậu ba Dương nheo lại, lạnh lùng liếc nhìn cửa phòng tắm.

Lá gan đủ lớn?

Nói anh sao?

Gan của Dương Tầm Chiêu anh chưa từng nhỏ.

Hàn Nhã Thanh thầm hít thở một hơi, sau đó lại lặng lẽ lùi lại hai bước.

Vào lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên từ trong mở ra, khí thế rất được.

“Người đàn ông hoang đó ở đâu?” Cửa phòng tắm mở ra, một người đi ra, giọng nói đó rõ ràng cất cao hơn vài phần.

Lúc này, cậu ba Dương đứng cách bên ngoài cửa phòng tắm không xa, người đó vừa đi ra, ngẩng đầu, tự nhiên nhìn thấy cậu ba Dương.

“Anh? Anh? Anh?” Khi người đó nhìn rõ dáng vẻ của cậu ba Dương, trực tiếp đờ ra, hai mắt lập tức trợn tròn, tràn ngập sự khó tin.

“Là cô?” Cậu ba Dương nhìn người đàn ông trước mắt, hai mắt lập tức nheo lại...

Biểu cảm lúc này của cậu ba Dương rõ ràng có hơi phức tạp, hoặc còn có một chút khúc mắc!

Người đứng ở cửa phòng tắm vô thức lùi lại một bước, cơ thể rõ ràng rụt lại, sự kiêng kỵ đó, sự sợ hãi đó, biểu hiện đủ rõ ràng.

Chỉ trong một khoảnh khắc như này, khí thế vô cùng hổ báo vừa rồi liền biến mất.

Giống như một quả bóng sắp nổ trong nháy mắt xì hơi, cảnh tượng đó nhìn trông cho hơi buồn cười.

Mắt của Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, bọn họ đây là quen biết?

Thật là khéo rồi!

Nếu đã quen biết, cô ngược lại muốn xem thử Bùi Vũ Ninh còn giả bộ như nào nữa?

Nếu đã quen biết, thế trận này là đánh hay không đánh đây?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi