CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Bùi Vũ Ninh lập tức nản lòng, vẻ mặt phẫn nộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Không, không có vấn đề gì.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn rất nhỏ như cũ, giống như người vừa rồi suýt nữa bùng nổ không phải là cô ta.

“Ừm, vậy thì tiếp tục đi, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn lật lại bản án của Đường Vân Thành thì vẫn còn thiếu rất nhiều.” Người đàn ông cất tài liệu đi, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra quá nhiều cảm xúc.

“Tôi biết rồi.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng biết chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn không đủ để lật lại bản án của Đường Vân Thành, mặc dù Hàn Nhã Thanh đã nghĩ ra một cách khác nhưng như vậy cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể bảo đảm một trận này sẽ không thua.

Bùi Vũ Ninh rất rõ ràng, một khi một thua trận, đừng nói là Đường Vân Thành, chỉ sợ là toàn bộ nhà họ Đường đều bị phá hủy.

“Cần tôi hỗ trợ gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, khẽ cong khóe môi lên ẩn chứa mấy phần cảm xúc phức tạp.

“Không cần, một mình tôi làm được rồi, anh chỉ cần kiểm tra một chút giúp tôi là được.” Bùi Vũ Ninh từ chối, làm sao cô ta dám để anh ta hỗ trợ, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra lúc xem tài liệu, Bùi Vũ Ninh càng kháng cự hơn so với lúc trước.

“Dường như thời gian cũng không còn nhiều nữa.” Trên khuôn mặt anh ta vẫn mang theo ý cười như cũ, không nhìn ra sự mất mát hoặc là thất vọng gì.

Đôi khi nụ cười trên mặt anh ta còn có thể che giấu đi tất cả cảm xúc khác rất tốt.

“Nếu không anh bảo cậu ba Dương cấp cho anh một căn phòng, tôi tra của tôi, anh tra của anh, đến lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau tìm…” Bùi Vũ Ninh nhỏ giọng nói ra tính toán của mình, cô đã có dự định này từ lâu, cô thật sự rất hi vọng người đàn ông này đừng ở cùng một căn phòng với mình.

Người đàn ông với khuôn mặt tươi cười sét đánh không đổi này đột nhiên hơi cứng lại, trong nháy mắt đó nụ cười vỡ tan kia cũng không thể che đi cảm xúc trên mặt anh ta được, rõ ràng có thể nhìn ra anh ta đang cắn răng nghiến lợi.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười lại tràn ra lần nữa, kỳ diệu che giấu đi tất cả: “Tự cô tra đi, tôi…”

Người đàn ông kia còn chưa nói xong, điện thoại của Bùi Vũ Ninh lại đột nhiên vang lên.

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trên gương mặt cứng đờ đột nhiên nở một nụ cười: “Alo, đàn anh.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn nhỏ như cũ nhưng giờ phút này lại mềm mại hơn mấy phần, là sự mềm mại vốn có của phụ nữ.

Nụ cười đẹp mắt và cặp mắt hoa đào của người đàn ông kia lập tức nheo lại, đàn anh?

Đương nhiên anh ta biết vị đàn anh này của cô là ai, không phải là người đàn ông mà Bùi Vũ Ninh vẫn thích sao!!

Lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô đã lựa chọn đi theo làm việc với người đàn ông kia.

Chà, đúng là có chút ý tứ nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nhỉ!

Mấy năm qua, cửa ban công đóng, không biết tháng này hái thế nào đây?!

“Ừm, cũng có chút khó khăn, có mấy chỗ em cũng không hiểu lắm…” Giọng nói của Bùi Vũ Ninh lần nữa truyền đến cắt ngang suy nghĩ của anh ta, anh ta nheo mắt lại, trong ánh mắt đột nhiên có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh rất độc lập, so với đàn ông còn kiên cường hơn, trước giờ cô sẽ không nhận thua, cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối, nhưng rõ ràng bây giờ trong giọng nói của cô đang mang theo sự yếu đuối, sự yếu đuối này nghe có mấy phần cảm giác nũng nịu.

Hơn nữa vừa rồi anh ta nói là muốn giúp cô cô lại trực tiếp từ chối, nói là một mình cô tự làm được, nhưng bây giờ cô lại nhờ người khác giúp đỡ?

Ở ngay trước mặt anh ta nhờ người đàn ông khác giúp đỡ?

Ừm, được lắm!

Coi anh ta chết rồi sao?

“Ừm, đàn anh anh cứ nói đi, em đang nghe đây.” Không biết đối phương nói gì mà Bùi Vũ Ninh liên tục trả lời, trong lời nói còn mơ hồ mang theo ý cười.

Bùi Vũ Ninh cầm điện thoại trực tiếp đi tới trước máy vi tính, nhìn cũng không buồn nhìn người đàn ông trong phòng một chút, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

“Ừm, em biết rồi.” Bùi Vũ Ninh ngồi trước máy vi tính, sau đó nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó, hiển nhiên đối phương đang nói cho cô biết nên làm thế nào.

“Em hiểu rồi, quả nhiên là đàn anh lợi hại.” Một lát sau, Bùi Vũ Ninh trực tiếp la lên thành tiếng, sự vui vẻ và hưng phấn trong giọng nói không che giấu được, hoặc là giờ phút này cô cũng không định che giấu.

Vốn cô rất sợ người đàn ông trong phòng kia nên cũng không dám nói, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của anh ta ở trong phòng, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

Khi anh Phó nghe được câu quả nhiên đàn anh lợi hại của cô, rõ ràng khuôn mặt đã âm trầm xuống, ý cười trên mặt cũng không còn tồn tại nữa.

Cô dám ở ngay trước mặt anh ta khen người đàn ông khác lợi hại?

Bùi Vũ Ninh tiếp tục nói chuyện điện thoại với đàn anh mà không biết người đàn ông kia đã đi đến bên cạnh người cô từ lúc nào, anh ta đứng cách cô không đến nửa mét.

Bùi Vũ Ninh vẫn không hề phát hiện ra.

“Bùi Vũ Ninh.” Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông kia sớm đã không còn ý cười, chỉ còn vẻ lo lắng.

Thân thể Bùi Vũ Ninh cứng đờ, dường như lúc này cô mới nhớ tới trong phòng còn có một người nữa, hơn nữa còn là người cô sợ nhất, bàn tay của cô vô thức ấn vào điện thoại di động của mình, hình như là định tắt điện thoại nhưng bởi vì đang bối rối lại ấn nhầm thành mở loa ngoài.

“Tiểu Ninh, bên cạnh em còn có ai nữa à?” Một giọng nói trưởng thành và vững vàng truyền tới qua điện thoại.

Nghe thấy các xưng hô thân thiết như vậy, giờ phút này mặt của anh Phó rõ ràng đã đen lại.

“Là, là người mà cậu ba Dương mời tới, em, em không quen.” Ánh mắt Bùi Vũ Ninh lóe lên, theo bản năng nói một câu.

Lúc Bùi Vũ Ninh nói ra câu này, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì.

Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo liền tràn ra từ trong đôi mắt hoa đào của anh Phó, trong lúc nhất thời nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ.

Không quen!!

Cô nói là không quen anh ta!

Được, được lắm!!

“đàn anh, em cúp máy trước đây.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng cảm thấy giờ phút này bầu không khí không đúng, trong trường hợp này cô ta cũng không nên tiếp tục nói chuyện với đàn anh nữa.

Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh ‘Lưu luyến không rời’ cúp điện thoại, thân thể của người đàn ông kia đột nhiên nghiêng về phía trước, một tay chống lên chiếc ghế mà Bùi Vũ Ninh đang ngồi, một cái tay khác thì đặt lên bàn để máy vi tính, thân thể của anh ta đè ép xuống, cứ nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần như vậy, giờ phút này nụ cười trên mặt của anh ta không hề bình thường, khóe môi còn có chút lạnh lẽo và cứng rắn: “Không quen tôi?”

Giọng nói của người đàn ông từ từ truyền ra, rất thấp, đè nén một sự nguy hiểm khiến cho người ta hít thở không thông.

Bùi Vũ Ninh muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không còn chỗ tránh, cô nhìn gương mặt anh càng ngày càng gần lại, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Bùi Vũ Ninh, tốt nhất là cô nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của anh ta không còn dịu dàng như lúc trước nữa, mà rõ ràng mang theo sự nguy hiểm.

Anh ta phát hiện ra đối với người phụ nữ này hoàn toàn không nên dùng chính sách quanh co lòng vòng gì hết.

Anh ta cảm thấy có lẽ anh ta nên trực tiếp bế người phụ nữ này lên giường, đơn giản mà trực tiếp, lại có tác dụng nhất với cô.

Nếu như cô dám nói không quen, anh ta sẽ thật sự làm như vậy.

Không quen anh ta? Không sao, anh ta không ngại để cô làm quen lại với anh ta thêm một lần nữa.

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nuốt nước bọt: “Quen, có quen.”

Thật ra Bùi Vũ Ninh rất muốn giả vờ như không biết anh ta, rất muốn nói là không quen anh ta, nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại vội vàng sửa lại miệng.

“Ừm, nói tiếp đi, chúng ta quen nhau như thế nào?” Khóe môi của người đàn ông từ từ cong lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi