CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Trình Nhu Nhu nhìn Tiểu Cửu một chút, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, sau đó nắm miếng bánh ở trong lòng bàn tay cũng không ăn, chỉ là cứ ngây ngốc nhìn như vậy, trên mặt lại có thêm mấy phần tủi thân.

Chú Lương nghiêng người qua không nhìn cô ta nữa.

Trong lúc nhất thời Tiểu Cửu cũng không biết nên nói cái gì.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ở đây không có người nào rời đi, cơm trưa đều là do chú Lương cho người mang tới, Trương Minh Hoàng cùng nhau ăn với mọi người.

Lúc ăn cơm Tiểu Cửu lôi kéo Trình Nhu Nhu ngồi cùng một chỗ, Trình Nhu Nhu cầm lấy bát cơm ngồi ở đằng đó, cúi thấp đầu xuống không nói lời nào, cũng không gắp thức ăn.

Tiểu Cửu ngồi ở bên cạnh của cô ta, gắp thức ăn giúp cho cô ta, cô ta vẫn chỉ nói một câu cảm ơn nho nhỏ, sau đó cũng không nói gì khác.

Bộ dạng đó của cô ta giống như là hận không thể biến mình thành người tàng hình.

Chỉ là giọng nói nho nhỏ của cô ta còn có thể nghe ra chút ấm ức.

Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu thái độ của mọi người đối với cô ta đều hòa ái khách khí, không ai nói nặng nói nhẹ cô ta lời nào.

Những người ở đây cũng có vóc dáng xinh đẹp, không có người nào là hung thần ác sát.

Cô ta căng thẳng, mọi người có thể hiểu được, nhưng mà cô ta sợ hãi thành như vậy không có ai có thể hiểu được.

Lá gan này cũng thật là nhỏ.

Với cả sự ấm ức mà cô ta thể hiện…

Mặc dù là giám định một lần nữa đối với cô ta mà nói quả là không công bằng.

Nhưng mà đây cũng không phải là gia đình bình thường tìm con gái, người được tìm đến chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện này không thể có nửa điểm sai lầm được.

Thế lực của Quỷ Vực Chi Thành lớn như vậy, ở phía dưới đương nhiên có không ít người rắp tâm hãm hại, nếu không thì lúc trước thành chủ cũng sẽ không bị thương nặng đến nỗi thiếu chút nữa mất mạng.

Thành chủ cẩn thận cũng không có gì sai, nếu như có chuyện gì cô ta có thể nói ra, những thứ này đều có thể hiểu được.

Nhưng mà cô ta chẳng chịu nói cái gì hết, cứ luôn biểu hiện ra một bộ dạng dường như là tất cả mọi người bắt nạt cô ta, làm cho cô ta ấm ức, thật sự làm cho người ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Lần này tất cả mọi người không nói cái gì hết, ngay cả cậu Hàn nhìn Trình Nhu Nhu một chút mà cũng theo bản năng mím chặt môi.

Đến lúc chạng vạng tối rốt cuộc Thành thiếu chủ cũng đã đến, anh ta tính toán thời gian kỹ càng rồi mới đến, kỹ thuật của Quỷ Vực Chi Thành tiến bộ hơn so với những cơ cấu giám định bình thường, cho nên tốc độ tương đối nhanh hơn một chút.

Thành thiếu chủ tính toán lúc sắp có kết quả, sau đó đến đây để tham gia cuộc vui.

Lần trước Bùi Doanh dẫn theo Trình Nhu Nhu gặp anh ta, cho nên lúc mà anh ta nhìn thấy Trình Nhu Nhu, anh ta cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Chỉ là nhìn thấy lúc này Trình Nhu Nhu đang ngồi một mình trong một nơi hẻo lánh, tay chân cứng ngắc, thân thể rụt lại, bộ dạng hận không thể biến thành một con rùa đen chui vào trong cái mai rùa, lông mày của Thành thiếu chủ hơi nhíu lại một chút.

Mấy cái ông già này làm gì vậy chứ, sao lại làm cho người ta sợ hãi đến như vậy?

Lần trước lúc Trình Nhu Nhu nhìn thấy anh ta mặc dù là có hơi kiêng dè nhưng mà cũng không phải là một bộ dạng tay chân co lại với nhau như thế này.

Nhưng mà Thành thiếu chủ cũng chỉ nhanh chóng quét nhìn Trình Nhu Nhu một cái.

“Người đã đến đông đủ hết rồi, hiếm có quá nha.” Thành thiếu chủ đi đến, ánh mắt quét nhìn mỗi một người ở đây, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười.

Dáng dấp của anh ta quả thật quá đẹp trai, cộng thêm nụ cười lấp lánh làm cho căn phòng trở nên tối tăm vì đã đến hoàng hôn gần như được chiếu sáng lên trong phút chốc.

Trình Nhu Nhu vốn vẫn luôn cúi đầu rụt lại thân thể, nghe thấy tiếng cười đột ngột này, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua. Sau khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thành thiếu chủ, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngây người, trực tiếp cứng đờ.

Cô ta cứ ngơ ngác mà nhìn Thành thiếu chủ như vậy, trong lúc nhất thời quên đi tất cả phản ứng, hoàn toàn chưa tỉnh hồn lại.

Ở đây đều là các nhân vật mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đều phát hiện phản ứng của Trình Nhu Nhu. Thật ra thì bọn họ cũng không cần cố ý nhìn, bởi vì lúc này phản ứng của Trình Nhu Nhu quả thật quá rõ ràng.

Bộ dạng đó hoàn toàn chính là ngu dại.

Thành thiếu chủ đã sớm hình thành thói quen với bộ dạng si ngốc lúc mà người khác nhìn thấy anh ta, cho nên anh ta cũng không thèm để ý tới Trình Nhu Nhu.

“Thành đến rồi.” Lúc mà quản gia Trọng nhìn thấy Thành thiếu chủ xuất hiện, trong nháy mắt có chút bất ngờ, nếu như ông ta và thành chủ đoán không lầm có lẽ là lúc trước Thành thiếu chủ đã động tay động chân trong báo cáo giám định.

Những người bình thường làm chuyện xấu thì chắc chắn phải chột dạ, vào loại thời điểm này chắc chắn sẽ không chủ động xuất hiện, nhưng mà dù sao thì Thành thiếu chủ cũng không phải là người bình thường.

Làm chuyện xấu thấy chột dạ hả?

Đối với Thành thiếu chủ mà nói chuyện đó căn bản không có khả năng.

Cho nên sự xuất hiện của Thành thiếu chủ cũng không bỏ đi hoài nghi của quản gia Trọng đối với Thành thiếu chủ, ngược lại càng để quản gia Trọng nghi ngờ Thành thiếu chủ thêm nữa.

Người khác làm chuyện xấu thì đều nghĩ cách che giấu, nhưng mà vị Thành thiếu chủ của bọn họ làm chuyện xấu lại sợ là người khác không biết, đều sẽ tự mình nghĩ cách nói cho người khác biết.

“Quản gia Trọng còn nhớ tôi đó à? Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.” Thành thiếu chủ nhìn về phía quản gia Trọng, trên mặt mang theo nụ cười lấp lánh như cũ, giọng nói đó cũng dễ nghe.

“Thành thiếu chủ, tháng trước chúng ta vừa mới gặp nhau.” Khóe môi của quản gia Trọng hung hăng kéo ra, ông ta già cho nên bị mất trí nhớ rồi? Mà cho dù ông ta có già mất trí nhớ đi nữa, cho dù ông ta có quên tất cả mọi người thì cũng không có khả năng quên đi Thành thiếu chủ.

Chỉ dựa vào việc trước kia Thành thiếu chủ làm nhiều chuyện làm cho người ta tức chết không đền mạng, ông ta có muốn quên cũng quên không được.

“Phải vậy không? Sao tôi cảm thấy là chúng ta đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi vậy.” Lông mày của Thành thiếu chủ hơi nhăn lại, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Thành thiếu chủ, có thể là do người quá nhớ quản gia Trọng, cho nên mới cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp quản gia Trọng…” Vệ sĩ Cường cố gắng giúp đỡ Thành thiếu chủ lấy lại chút hảo cảm, ai cũng biết rõ phân lượng của quản gia Trọng ở Quỷ Vực Chi Thành.

Ngay cả thành chủ đối với quản gia Trọng cũng nhường ba phần.

Trước tiên phải lấy lại chút hảo cảm ở trước mặt của quản gia Trọng, chờ nếu như Thành thiếu chủ sắp chết rồi nói không chừng quản gia Trọng còn có thể giúp Thành thiếu chủ.

“Tôi nhớ một ông già nhưng ông ta làm cái gì hả?” Nhưng mà Thành thiếu chủ lại trực tiếp đánh gãy lời của Cường, một câu nói tuyệt đối phá vỡ lòng người không đền mạng.

Cường trực tiếp choáng váng hoa mắt, anh ta vốn dĩ muốn lấy lại chút hảo cảm cho Thành thiếu chủ, kết quả là Thành thiếu chủ lại…

“Ông già như tôi cũng không cần phải nhớ Thành thiếu chủ, ngày hôm nay Thành thiếu chủ cố ý đến đây là muốn làm cái gì?” Quản gia Trọng cũng không tức giận, nếu như ông ta thật sự tức giận với Thành thiếu chủ thì đoán chừng đã bị tức chết từ tám trăm năm trước rồi.

“Mấy ngày không gặp, cái ông già này càng ngày càng dối trá, tôi đến đây làm cái gì ông không biết nữa à?” Thành thiếu chủ nhìn về phía quản gia Trọng, ánh nhìn không thèm quan tâm đến tình nghĩa.

Quản gia Trọng: “…”

Sao ông ta với thành chủ lại muốn nuôi lớn đứa nhỏ hỗn láo này vậy chứ, nếu như mà biết anh ta trưởng thành làm người ta tức giận như thế, lúc trước trực tiếp ném anh ta đi rồi.

“Đương nhiên là tôi đến đây để xem kết quả giám định người thân rồi, kết quả có chưa?” Thành thiếu chủ không thèm để ý đến quản gia Trọng đang suy nghĩ cái gì, sau đó lại hỏi một câu.

“Qua bên kia ngồi chờ đi.” Lần này không đợi quản gia Trọng trả lời, Trương Minh Hoàng đột nhiên lên tiếng nói.

Nghe thấy lời nói của Trương Minh Hoàng, Mặc Thành ngẩn người, hiển nhiên là có chút bất ngờ, biểu cảm du côn du đãng trên gương mặt của anh ta nhanh chóng biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi