CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Đây là người của Trương Minh Hoàng.

Lần đầu tiên làm xét nghiệm, không những Trương Minh Hoàng đích thân đến quan sát, Quản gia Trọng cũng mời thêm một nhóm nữa để đến xét nghiệm, cuối cùng Trương Minh Hoàng còn mời người của chính phủ đến xét nghiệm.

Bởi thế trong phòng thí nghiệm lúc bấy giờ, không những có người của Lương mà cũng có người của Trương Minh Hoàng, cộng với người của chính phủ.

Có nhiều người theo quan sát như thế, gần như không ai có thể đụng tay đụng chân vào giữa quá trình được.

Mà bây giờ có người ở ba phía ở nơi này, kể cả người của Trương Minh Hoàng, chắc chắn người của ba phía không thể nào bị mua chuộc cùng một lúc, không thể nào cùng nói dối, cùng làm giả!

Huống hồ chi Trương Minh Hoàng còn đích thân đến quan sát, chắc chắc chỉ một hành động dù là nhỏ nhặt nhất của bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Trương Minh Hoàng.

Kể từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Trương Minh Hoàng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường cả, chắc chắn quá trình xét nghiệm không bị ai nhúng tay vào, chắc chắn kết quả xét nghiệm không thể là giả.

Ngoại trừ Trình Nhu Nhu, những người khác đều biết rõ.

Bởi thế tất cả mọi người đều biết kết quả không thể nào có sơ sót được.

Thế thì kết quả của lần xét nghiệm này sẽ như thế nào?

Tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt vào bản xét nghiệm, trong lúc nhất thời, nét mặt của ai cũng thay đổi dù ít dù nhiều.

Rõ ràng Quản gia Trọng hơi căng thẳng, hơi căng thẳng, nhưng dường như lại hơi sợ hãi, có điều nghĩ đến phản ứng lúc trước của thiếu thành chủ, trong lòng thầm thấy yên tâm hơn nhiều, bởi thế sự lo lắng và sợ hãi ấy tan biến mất, ánh mắt thấp thoáng hy vọng.

Rõ ràng chú Lương còn căng thẳng hơn cả Quản gia Trọng, dù gì chuyện này từng qua tay ông ta.

Suýt nữa Tiểu Cửu đã vọt lên trước, nhưng vừa nghĩ đến việc thành chủ có mặt ở đây, cô ta chỉ có thể ráng kiềm chế.

Cậu Hàn luôn nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhưng vì anh ta cách xa, người cầm báo cáo xét nghiệm không hề để lộ mặt ghi kết quả, bởi thế cậu Hàn chẳng nhìn thấy gì cả.

Trình Nhu Nhu đứng dậy, rõ ràng bây giờ cô ta hơi kích động, đương nhiên cũng có thể nhận ra gương mặt cô ta đong đầy hy vọng.

Nói cho đến cùng, bây giờ thiếu thành chủ lại là người bình tĩnh nhất, anh ta vẫn luôn ngồi im, cũng không có ý định thăm dò kết quả, bởi vì anh ta đã biết trước kết quả là như thế nào!

Đương nhiên, gương mặt Trương Minh Hoàng không hề thay đổi, đôi mắt ông ta rất mực bình tĩnh, không gợn một chút sóng gió nào, có lẽ ông ta cũng giống như Mặc Thành vậy, đã sớm biết trước kết quả là gì.

“Cậu cứ nói thẳng kết quả đi.” Trương Minh Hoàng không hề quan tâm đến kết quả xét nghiệm mà kêu người đến báo cáo nói thẳng kết quả, bây giờ giọng nói của Trương Minh Hoàng vẫn bình tĩnh như thường, không nhận ra bất kỳ cảm xúc nào

Trong lúc này, Trương Minh Hoàng tỏ ra quá bình tĩnh, tất cả mọi người đều có thể nhận ra điều này.

Mặc dù Trình Nhu Nhu vừa nhát gan lại vừa yếu đuối, thế nhưng cô ta không ngu ngốc, tất nhiên cô ta cũng có thể nhận ra.

Trình Nhu Nhu nhìn Trương Minh Hoàng, trong lúc nhất thời, tâm trạng cô ta trở nên phức tạp, sao ông ta lại bình tĩnh như thế, không muốn nhận cô ta à?

Thành chủ đã nói như thế, bảo người nọ nói thẳng, tất nhiên không có ai trong số những người ở đây dám đi xem, chỉ có thể nghe người ấy công bố kết quả.

Bây giờ tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng, chờ đợi kết quả.

“Đã có kết quả xét nghiệm, mức độ tương đồng là 99.92%.” Người đó thầm thở một hơi rồi thông báo kết quả cuối cùng.

Quản gia Trọng vừa nghe thấy kết quả đã sững sờ, không, không thể nào, phản ứng vừa rồi của Thành thiếu chủ cho thấy anh ta đã nhúng tay vào xét nghiệm ADN từ trước đó.

Nếu đã là thế, sao kết quả lần này lại khác, sao lại thế? Sao lại như thế?

Mặc dù lần trước mức độ tương đồng là 99. 98%, lần này là 99.92%, nhưng ai cũng biết sự khác biệt nhỏ nhoi này chẳng mang lại ảnh hưởng gì cả, kết quả cuối cùng vẫn sẽ như vậy.

Sao lại thế?

Bây giờ Lương cũng sững sờ, ông ta mím môi không nói gì.

Cậu Hàn và Tiểu Cửu bình tĩnh hơn rất nhiều sau khi nghe thấy kết quả này.

Nhất là Tiểu Cửu, rõ ràng Tiểu Cửu thở phào một hơi, vốn dĩ người là do cô ta tìm về, nếu như thật sự xảy ra sơ sót gì thì chính là lỗi của cô ta.

Vốn dĩ Thành thiếu chủ đang bưng tách trà, nghe thấy kết quả này, suýt nữa tách trà đã rớt khỏi tay anh ta, thế nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng cầm vững, có điều nước trà đều sánh hết ra ngoài.

Sao lại như thế? Sao lại có kết quả như thế?

Rõ ràng người con gái ấy là hàng giả mà Bùi Doanh tìm, anh ta hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Rõ ràng anh ta đã nhúng tay vào kết quả xét nghiệm lần trước, rõ ràng anh ta đã kêu bà cụ lấy sợi tóc của thành chủ đi làm xét nghiệm, bởi vậy mới khớp với nhau.

Còn lần này rốt cuộc là sao đây?

Mặc dù anh ta đến trễ, thế nhưng tất cả mọi việc anh ta đều hiểu rất rõ, lần này thật sự xét nghiệm máu, hơn nữa Trình Nhu Nhu còn được lấy máu trước mặt thành chủ, hơn nữa lần này thành chủ cũng đích thân rút máu của mình để xét nghiệm.

Đã là thế thì sao kết quả lại như vậy?

Lúc Trương Minh Hoàng nghe thấy kết quả, ông ta chơm chớp mắt rồi quay sang nhìn Thành thiếu chủ, tất cả mọi thứ đều trở nên bình thường ngay sau đó, không thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào của ông ta cả.

Sau khi bình tĩnh lại, Trình Nhu Nhu không còn che giấu nổi sự kích động trên gương mặt mình nữa, dường như cô ta đã xốc dũng khí lên, nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Minh Hoàng.

“Ba là ba của con thật sao!” Bây giờ cô ta không còn dè dặt như ban nãy nữa, giọng nói cũng đã lớn hơn nhiều.

Giống như đã có lòng tự tin vậy.

Lúc nói dứt lời, Trình Nhu Nhu nhìn Thành thiếu chủ trong vô thức, ánh mắt cô ta đượm vẻ dịu dàng, chan chứa tình thương, mặc dù Trình Nhu Nhu đã cố gắng kiềm chế, không thể hiện quá lộ liễu.

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là tinh anh, ai nấy cũng nhận ra ý của cô ta.

Thành thiếu chủ không sợ trời không sợ đất nhìn thấy ánh mắt của Trình Nhu Nhu, cơ thể anh ta cứng đờ.

Má! Chuyện quái gì thế này?

Nếu như biết trước kết quả là như thế thì ban nãy anh ta sẽ không nói thế.

Không, không đúng, chuyện này không phải là như vậy, chắc chắn không phải là như vậy, chắc chắn không thể nào.

Quản gia Trọng nhớ đến lời Thành thiếu chủ nói hồi ban nãy, khóe môi ông ta không khỏi co rút, Thành thiếu chủ tự đào hố chôn mình, có phải nên quỳ xuống mà lấp không.

Nhưng bây giờ Quản gia Trọng hoàn toàn không thấy vui khi người khác gặp nạn, ông ta nhìn thành chủ với vẻ lo lắng.

Từ cuộc nói chuuyện hôm qua, ông ta đã nhận ra thành chủ ưng ý cô Đường đến mức nào.

Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, không biết thành chủ cảm thấy sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi