CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Tôi không cần bà lo, tôi thế nào? Tôi làm sai cái gì? Tôi chỉ muốn sống tốt hơn, bọn họ có mọi thứ, tôi không có gì cả, tôi chỉ muốn sống tốt hơn là sai sao?” Lý Tiểu Ngân vốn không nghe Bà Lưu khuyên giải.

“Tiểu Ngân, con không chỉ tổn thương bản thân mình mà còn tổn thương tới người khác…” Bà Lưu nghe con gái nói thì trong lòng rất đau, sao con gái cô ta lại biến thành như vậy? Tại sao biến thành như vậy?

“Người kia lợi hại như thế, người kia là lãnh đạo, hơn nữa ông ta có mọi thứ, mà tôi lại không có gì, ông ta giúp tôi một chút, giúp tôi kiếm tiền, chuyện này có gì không đúng.” Lý Tiểu Ngân lại cắt ngang lời Bà Lưu nói.

Hành động của Lý Tiểu Ngân làm cho mọi người kinh ngạc, mà Lý Tiểu Ngân càng nói càng khiến mọi người trợn mắt há miệng, suy nghĩ của cô bé này thật là đáng sợ, khó trách cô bé nói dối lại không thay đổi sắc mặt.

Bây giờ mọi người đã biết rõ mọi chuyện, từ đầu ai cũng đồng tình với cô gái nhỏ, mà hiện tại…

“Rốt cuộc sự thật đã sáng tỏ.” Ở Khách sạn Dương Tầm Chiêu ôm lấy Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng hôn lên tai cô một cái: “Quan trọng là kết quả như vậy sẽ không làm cho bất cứ ai nghi ngờ, đây mới là điều quan trọng nhất.”

“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết thuận lợi.

Điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua màn hình thì khóe môi cong lên.

“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đường Lăng truyền tới, từ trước đến nay Đường Lăng vốn bình tĩnh lại mang theo kích động: “Nhã Thanh, nếu không có em…”

“Anh cả, anh không thể cảm ơn bằng miệng được, phải thực tế một chút.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Đường Lăng nói, người một nhà không cần nói những lời khách sáo.

“Được rồi, em muốn gì thì anh cả cũng cho em.” Đường Lăng hiểu rõ ý của cô nên cười khẽ ra tiếng.

“Không cần, chúng tôi không thiếu gì cả.” Hàn Nhã Thanh còn chưa trả lời, Dương Tầm Chiêu nói với điện thoại một câu.

“Dương Tầm Chiêu, tôi cho em gái mình, tôi cho đường đường chính chính, nhưng cậu thì sao, cậu là gì của Nhã Thanh? Nhã Thanh cũng không thèm cậu và đồ của cậu.” Tâm trạng Đường Lăng hoàn toàn thả lỏng, hiếm khi oán hận với Dương Tầm Chiêu.

Sắc mặt cậu ba Dương lập tức thay đổi, sau đó cúp máy giúp Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, khóe môi không nhịn được giật giật, người này ngày càng ấu trĩ.

Nhưng Đường Lăng cũng không nói chuyện quan trọng khác nên Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì.

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng quay về khách sạn, đương nhiên anh Phó đi theo.

“Cậu muốn quay về luôn sao?” Hàn Nhã Thanh biết Bùi Vũ Ninh là người bận rộn, mọi chuyện đã được giải quyết, Bùi Vũ Ninh nhất định phải trở về.

“Nhã Thanh, tớ theo cậu đến thành phố A.” Nhưng Bùi Vũ Ninh lại kéo tay Hàn Nhã Thanh, Bùi Vũ Ninh vừa nói vừa trừng mắt nhìn anh Phó một cái.

“Theo tớ về thành phố A? Cậu chắc chứ?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt, tình huống của hai người này là sao, cho dù hai người có chuyện gì thì Bùi Vũ Ninh cũng không đến mức ăn vạ bên cạnh cô chứ?

“Chắc chắn.” Bùi Vũ Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, sao cô có thể quay về, người đàn ông không rời một bước đi theo cô, chẳng lẽ cô còn có thể đưa anh ta quay về?

Cho nên cô quyết định đi theo Hàn Nhã Thanh trước, sau đó tìm một cơ hội thoát khỏi người đàn ông này, cô lại quay về.

“Được rồi.” Hàn Nhã Thanh không hỏi nhiều, chẳng qua cô nhìn anh Phó nhiều hơn một cái, anh Phó này đúng là lợi hại, có thể ép Bùi Vũ Ninh đến mức này.

Mỗi lần Bùi Vũ Ninh hoàn thành nhiệm vụ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất quay về, bởi vì chỗ đó có mối tình đầu của Bùi Vũ Ninh.

Hiện tại bởi vì anh Phó này, Bùi Vũ Ninh không vội vàng quay về gặp mối tình đầu luôn sao?

Lợi hại!!

Chuyện của Đường Vân Thành đã hoàn toàn giải quyết, mấy người cùng quay về thành phố A.

Đường Vân Thành còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên không đi cùng bọn họ.

Sau khi quay về thành phố A, Dương Tầm Chiêu đi theo Hàn Nhã Thanh đến nhà họ Đường.

Lý do của cậu ba Dương rất đầy đủ, anh muốn đi gặp con gái.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, lý do này của anh làm cho cô không thể ngăn cản, nhưng hiện tại anh vẫn chưa biết chuyện của Minh Hạo, nếu anh đến nhà họ Đường gặp Vũ Kỳ thì sợ là sẽ phát hiện chuyện Minh Hạo.

Đến lúc đó Minh Hạo có thể trách cô không?

Nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ đến chuyện Minh Hạo vốn sắp xếp Vũ Kỳ đi gặp Dương Tầm Chiêu, nếu Minh Hạo sắp xếp Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau thì chắc chắn đã nghĩ đến tình huống này.

Cho nên này cũng không thể trách cô.

Vì vậy Hàn Nhã Thanh không có ngăn cản Dương Tầm Chiêu.

Nhưng khi bọn họ quay về nhà họ Đường thì Vũ Kỳ lại không ở nhà, bà cụ Đường chỉ nói một câu: “Đi ra ngoài chơi rồi.”

Bà cụ Đường nhìn về phía Dương Tầm Chiêu thì hừ lạnh một tiếng.

Mấy ngày nay nhà họ Đường xảy ra chuyện vốn giấu giếm hai cụ, nhưng sau đó chuyện ngày càng lớn, chắc chắn không giấu được, hai cụ đã biết.

Nhưng Hàn Nhã Thanh nói bọn họ không nên gấp gáp, cô sẽ giải quyết mọi chuyện, bọn họ cũng biết năng lực của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh nói vô cùng chắc chắn, cho nên bọn họ cũng không quá lo lắng.

Hôm trước hai người tham gia hôn lễ của cháu trai người bạn, hôn lễ đã sớm chuẩn bị, thiệp mời cũng đưa tới, bọn họ cũng không thể không đi.

Trong hôn lễ bọn họ gặp ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương nhìn thấy bọn họ thì lập tức tránh xa, không thèm chào hỏi, hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa nhà họ Dương và nhà họ Đường với mọi người.

Đương nhiên trong hôn lễ cũng có rất nhiều người cố tình bắt chước bọn họ giữ khoảng cách, nhưng không biểu hiện rõ như ông cụ Dương và bà cụ Dương, người ta còn chào hỏi một cái, nói mấy câu, nhưng không nhiệt tình giống như bình thường.

Ông cụ Đường và bà cụ Đường còn không hiểu suy nghĩ của người nhà họ Dương sao, ông bà cụ nhà họ Dương thấy Đường Vân Thành xảy ra chuyện, cảm thấy nhà họ Đường sắp sụp đổ, sợ liên luỵ đến bọn họ.

Lúc trước bọn họ còn đến cửa cầu hôn, nói muốn hai nhà liên hôn, kết quả nhà họ Đường vừa xảy ra chuyện thì nhà họ Dương đã trốn xa, bà cụ chưa từng gặp người nào nịnh hót như người nhà họ Dương.

May là Dương Tầm Chiêu nói đến gặp Vũ Kỳ, nếu không thì bà cụ nhà họ Đường đã nổi giận với cậu ba Dương.

Nhưng bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ thật sự đi ra ngoài chơi, Sở Bách Hà tới thành phố A nên đưa hai bé cưng ra ngoài chơi.

Trong một nhà hàng, Sở Bách Hà và hai bé cưng, một lớn hai nhỏ đang bí mật lập kế hoạch lớn.

“Tối ngày mai có một buổi đấu giá, cậu ba Dương cũng sẽ tham gia, con và dì cùng đi, kế hoạch đối phó cậu ba Dương của con có thể bắt đầu từ buổi đấu giá.” Sở Bách Hà nghe nói Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu nhận nhau, nhưng Minh Hạo lại muốn thử thách cậu ba Dương, cô ta lập tức bắt đầu hưng phấn nghĩ cách, chuyện như vậy sao có thể thiếu cô ta chứ.

Cô ta vốn muốn tham gia buổi đấu giá này, cho nên cô ta biết danh sách có cậu ba Dương.

“Thật sao? Thật là tốt quá.” Hai mắt của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo sáng lên, cậu bé đã lên kế hoạch rất lâu, nhưng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội thích hợp, đây là một cơ hội không tệ.

“Cứ quyết định như vậy, con lên kế hoạch thật tốt, ngày mai dì đưa con tham gia buổi đấu giá.” Sở Bách Hà cười híp hai mắt, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn sợ thiên hạ không loạn.

Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo bắt tay nhau thì sợ là thật sự đại loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi