CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Sở Bách Hà nhìn lên sân khấu đấu giá, lúc này đang đấu giá một bình hoa, người của buổi đấu giá giới thiệu là một bình hoa của triều Thanh, có điều cô ta đối với những cái này lại không biết gì, cô ta ngoài có hứng thú về phương diện thuốc súng ra, những cái khác đều không quá có hứng thú lắm.

“Cháu cảm thấy cậu ba Dương sẽ đấu giá đồ vật sao?” Sở Bách Hà bây giờ muốn biết Dương Tầm Chiêu liệu có đấu giá đồ hay không, bé Minh Hạo nói muốn giành đồ của cậu ba Dương, vậy tiền đề ít nhất là cậu ba Dương muốn đấu giá đồ vật?”

Nếu không chuyện này không thú vị rồi.

“Cháu đã tra được đồ vật mà tối nay Hồng Nguyệt Lâu muốn đấu giá, có mấy thứ ông ấy sẽ hứng thú.” Đường Minh Hạo rất rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị.

“Cháu sao biết anh ta sẽ hứng thú chứ?’ Sở Bách Hà nhanh chóng đưa mắt nhìn sang Đường Minh Hạo, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần sững sờ: “Xem ra cháu hiểu rất rõ về cậu ba Dương, bé Minh Hạo, tốn không ít công phu nhỉ?”

“Đương nhiên, biết mình biết người, mới có thể dành thắng lợi.” Đường Minh Hạo không có che đậy điểm này, cậu nhóc trước đây đã tra được một vài chuyện liên quan đến Dương Tầm Chiêu, mà gần đây cậu nhóc càng tra được vài hứng thú sở thích của Dương Tầm Chiêu.

“Vậy cháu nói xem, có vài thứ nào, cậu ba Dương có thể nhìn trúng?” Sở Bách Hà đối với những đồ cổ này hoàn toàn không hiểu, cho nên cô ta thật sự không biết món đồ nào có giá trị ẩn giấu.

Có điều, nếu là đồ mà cậu ba Dương nhìn trúng, chắc chắn không tệ nhỉ? Đến lúc đó bé Minh Hạo giật về, cũng không quá thiệt thòi?

“Đến lúc đó sẽ biết.” Đường Minh Hạo không có trả lời, thật ra cậu nhóc cũng không quá chắc lắm, cho nên vẫn phải đợi bên phía Dương Tầm Chiêu hành động trước.

Lúc này buổi đấu giá đang tiến hành, bình hoa của triều thanh này ở trong đồ cổ chắc không tính là vô cùng tốt, giá đấu giá cũng không phải quá cao. Chỉ có vài người trong đại sảnh tham gia đấu giá, người của tầng hai đều không có động tĩnh, đương nhiên bên Dương Tầm Chiêu cũng không có động tĩnh gì cả.

Đường Minh Hạo lần nữa vô thức nhìn sang phía phòng bao của Dương Tầm Chiêu, tuy cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cậu nhóc vẫn vô thức nhìn sang.

Buổi đấu giá diễn ra theo thứ tự, mấy vật phẩm đấu giá ban đầu đều tương đối phổ thông, cho nên đều là mấy người trong đại sảnh đấu giá, tầng hai mãi không có động tĩnh.

Dương Tầm Chiêu không nhúc nhích, Đường Minh Hạo cũng không nhúc nhích, đương nhiên Thành thiếu chủ cũng không có động tĩnh.

“Cậu ba Dương sao còn chưa có động tĩnh, giờ cũng đấu giá được mấy món rồi.” Sở Bách Hà vốn dĩ không có kiên nhẫn gì, hơn nữa cô ta vội xem náo nhiệt, cho nên Dương Tầm Chiêu mãi không nhúc nhích, cô ta cũng có hơi nôn nóng.

“Sắp rồi, món tiếp theo, ông ấy chắc sẽ ra tay.” Đường Minh Hạo lần nữa liếc mắt về phía phòng bao của Dương Tầm Chiêu, khi nói chuyện, giọng của cậu nhóc rất nhẹ, nhưng lại rất có lòng tin, nếu thông tin cậu nhóc tra không có sai, cậu nhóc cảm thấy Dương Tầm Chiêu có hứng thú với món đồ đấu giá tiếp theo.

“Món tiếp theo là gì?” Sở Bách Hà lập tức có tinh thần trở lại, vội cầm danh sách đấu giá lại, khi nhìn thấy món đồ tiếp theo muốn đấu giá, Sở Bách Hà sững người: “Cháu nói cậu ba Dương sẽ đấu giá cái này? Đây là cái gì? Nhìn trông giống như một cái đĩa vỡ, hơn nữa nhìn màu sắc xỉn ố, cũng không biết là làm từ cái gì.”

“Hơn nữa giá khởi điểm cũng không cao, cháu cảm thấy cậu ba Dương sẽ nhìn trúng sao?” Sở Bách Hà tỏ vẻ có hơi nghi ngờ, mấy món đồ đấu giá trước đó giá đều cao hơn thứ này một chút.

Thứ này cô ta thật sự nhìn không ra có giá trị gì, những bình hoa gì đó đấu giá trước đó nhìn ít nhất còn có tính thưởng thức, nhưng thứ này cũng không có đẹp.

“Cái này được làm từ thanh đồng, là vật phẩm của triều Thanh, có điều không phải quá tính xảo, chắc không phải đồ quan lại quý tộc dùng, chắc chính là đồ dùng trong dân gian, nhưng cháu từng điều tra những đồ vật mà Dương Tầm Chiêu trước đây từng đấu giá trong buổi đấu giá, cho nên cháu cảm thấy ông ấy sẽ có hứng thú với thứ này.” Đường Minh Hạo giải thích rất cặn kẽ, rõ ràng thật sự đã nghiên cứu tỉ mỉ, hơn nữa còn tốn không ít công phu.

“Cậu ba Dương tại sao lại có hứng thú với mấy thứ này?” Sở Bách Hà nhìn món đồ trên hình ảnh, khóe môi hơi nhếch lên: “Sở thích này của cậu ba Dương có chút đặc biệt, trong đồ vật bán đấu giá ở Hồng Nguyệt Lâu đây chắc tính là cái kém nhất rồi nhỉ? Thứ này chắc cũng không có ai giành với cậu ba Dương?”

Đường Minh Hạo đảo mắt, liếc nhìn Sở Bách Hà.

“Sao thế? Cháu không tin à?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo mỉm cười giải thích: “Cái này đâu phải là thứ tốt có ẩn giấu ý nghĩa gì đặc biệt, người có thể tham gia buổi đấu giá của Hồng Nguyệt Lâu chắc đều hiểu chút ít về đồ cổ, nếu cậu ba Dương thật sự ra tay với vật phẩm này, chắc không có ai giành vật phẩm này với cậu ba Dương đâu, càng huống chi, người có thể giàu hơn cậu ba Dương chắc không nhiều, ai lại có nhiều tiền dám đi tranh với cậu ba Dương chứ? Cho nên, dì cảm thấy nếu như cậu ba Dương ra tay, chắc người khác đều sẽ không tranh giành nữa rồi.”

“Như thế há không phải càng hay sao.” Mắt của Đường Minh Hạo bỗng sáng lên, cậu nhóc hôm nay vốn dĩ chính là vì thu hút sự chú ý của Dương Tầm Chiêu, nếu như người khác đều không tranh, mà chỉ có cậu nhóc với Dương Tầm Chiêu tranh, Dương Tầm Chiêu muốn không chú ý đến cậu nhóc cũng khó.

“Bé Minh Hạo, cố lên.” Trong mắt của Sở Bách Hà cũng rõ ràng nhiều hơn vài tia sáng hứng thú, những người khác đều không động, chỉ có hai ba con bọn họ tranh, không biết cuối cùng ai có thể thắng?

Cô ta vô cùng mong chờ.

“Tiếp theo là một thanh đồng khí của triều Thanh, vật phẩm này là đồ vật trong dân gian, giá khởi điểm 300 triệu.” Nhân viên công tác trên sân khấu đấu giá đã cầm thanh đồng khí đó ra, giới thiệu của nhân viên công tác rất đơn giản, mà giá khởi điểm quả thật không cao.

Thật là rẻ nhất trong tất cả vật phẩm đấu giá của tối hôm nay.

Hơn nữa lấy phong cách của Hồng Nguyệt Lâu, loại đồ vật này gần như đều không thể xuất hiện trong vật phẩm đấu giá của bọn họ.

“Cháu nói xem đây sẽ không phải là Hồng Nguyệt Lâu cố ý chuẩn bị cho cậu ba Dương chứ?” Khi Sở Bách Hà nghe thấy giá khởi điểm thì hai mắt nhanh chóng chớp chớp, nếu Minh Hạo có thể tra được sở thích của cậu ba Dương, vậy Hồng Nguyệt Lâu chắc chắn cũng có thể tra được.

Buổi đấu giá lần này của Hồng Nguyệt Lâu đặc biệt mời cậu ba Dương, nếu Hồng Nguyệt Lâu mời cậu ba Dương đến, tóm lại phải có chút bày tỏ, cho nên đây liệu có phải là Hồng Nguyệt Lâu đặc biệt chuẩn bị cho cậu ba Dương không?

Sở Bách Hà khi nói lời này, vừa hay nhìn thấy MC buổi đấu giá lần này liếc nhìn về phía phòng bao của Dương Tầm Chiêu.

“WTF, thật sự bị dì đoán trúng rồi.” Sở Bách Hà tuy quan sát không tỉ mỉ bằng Hàn Nhã Thanh, nhưng cô ta cũng là người mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, cho nên cô ta lập tức từ hành vi vô thức của MC mà chắc chắn suy đoán của mình.

Lông mày của Đường Minh Hạo hơi nhíu lại: “Tại sao?”

Đường Minh Hạo dù sao còn quá nhỏ, có vài chuyện cậu nhóc vẫn không hiểu.

“Tại sao?” Sở Bách Hà đưa mắt nhìn sang Đường Minh Hạo, trực tiếp mỉm cười: “Bé Minh Hạo, cháu không phải đã tra được rất nhiều chuyện liên quan tới cậu ba Dương hay sao? Vậy chắc rất rõ năng lực và thế lực của cậu ba Dương, ở thành phố A, có nhà kinh doanh nào không muốn kết giao với cậu ba Dương chứ? Hồng Nhuyệt Lâu đặc biệt mời cậu ba Dương, vậy chắc chắn phải có bày tỏ mới được, đương nhiên, khả năng ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu này có chuyện gì cần cậu ba Dương giúp đỡ.”

“Người lớn thật giả dối.” Khóe miệng của Đường Minh Hạo hơi nhếch môi, nghe vẻ có hơi quái dị

“Tiểu Minh Hạo, cháu đây là đố kỵ nhỉ?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo lớn lên, đối với Đường Minh Hạo cô ta rất hiểu, nghe ngữ khí này của Đường Minh Hạo, cô ta liền biết trong lòng Đường Minh Hạo đang nghĩ gì.

“Cháu đố kỵ? Cháu có gì mà phải đố kỵ, chỉ là người lớn các dì giả dối.” Gương mặt nhỏ Đường Minh Hạo tối sầm lại, trong giọng nói nhiều hơn vài phần buồn bực, tuy cậu nhóc không thừa nhận, nhưng thần sắc ngữ khí lại bộc lộ ra quá nhiều.

Cậu nhóc dù sao chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, cho dù biết che đậy, cũng không thể che đậy tốt như vậy, càng huống chi ở trước mặt Sở Bách Hà, cậu nhóc không có loại cảnh giác che đậy quá nhiều.

“Bé Minh Hạo, cháu rõ ràng chính là đang đố kỵ, cháu đố kỵ cậu ba Dương có thể có được sự đãi ngộ đặc biệt.” Sở Bách Hà nhìn cậu nhóc, trên mặt nhiều thêm vài phần ý cười.

Khóe miệng của Đường Minh Hạo hơi mím lại, không tiếp tục nói gì nữa.

“Bé Minh Hạo, cháu phải hiểu, rất nhiều chuyện cháu nhìn không công bằng, nhưng nó thật ra lại công bằng, năng lực của một người càng lớn thì anh ta có được càng nhiều, sự tôn trọng anh ta nhận được càng nhiều, đãi ngộ đặc biệt anh ta nhận được lại càng nhiều, đây đều là thông qua sự cố gắng của bản thân mà có được.” Sở Bách Hà tuy là người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, nhưng cô ta không thể vì xem trò hay mà để bé Minh Hạo nhà cô ta có nhận thức không chính xác được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi