CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Khả năng người đó thắng không cao, nhưng mấu chốt nằm ở cách làm của Dương Tầm Chiêu, và mấu chốt phụ thuộc vào mức giá mà Dương Tầm Chiêu muốn kiểm soát.” Đường Minh Hạo đã tìm ra một số điểm mấu chốt ở hai trận tranh giành lần trước, Đường Minh Hạo cảm thấy chỉ cần Dương Tầm Chiêu kiểm soát tốt và giá cả không quá nhiều biến động, người đó nhất định sẽ thua.

Đương nhiên, ý định nhắm vào Dương Tầm Chiêu của người đó đã quá rõ ràng, bây giờ không còn là vấn đề đấu giá đơn thuần nữa mà dường như đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ.

Trên chiến trường, mọi chuyện biến hóa khó lường, chiến lược rất quan trọng, tâm thái lại càng quan trọng hơn.

Đường Minh Hạo cảm thấy về phương diện tâm thái, thì Dương Tầm Chiêu vượt trội hơn hẳn!

“Nếu nói như vậy, anh Mặc ở phòng số 10 lại thua chắc rồi đúng không? Dương Tầm Chiêu là ai? Anh ta chắc chắn sẽ kiểm soát tốt những chuyện này.” Sở Bách Hà dường như đã đoán được kết quả qua lời nói của Đường Minh Hạo.

“Bé cưng Minh Hạo, con nghĩ đến anh Mặc ở phòng số 10 là ai? Anh ta là đồ ngốc à? Anh ta là con trai của một địa chủ lắm tiền trong truyền thuyết à?” Sở Bách Hà thật sự không hiểu người trong phòng số 10 rốt cuộc là ai.

“Ngu ngốc? Chắc chắn không phải ngu ngốc? Ông ta quá ương bướng, quá nông nổi, hoặc có thể nói là quá ham chơi.” Đường Minh Hạo sau khi trải qua chuyện hai lần trước đã phân tích tính cách của anh Mặc trong phòng số 10 rất cặn kẽ.

“Bé cưng Minh Hạo, hai lần trước con có nghĩ là anh Mặc là cố ý không, cố ý mắc bẫy để Dương Tầm Chiêu lơ là, cố ý đưa thông tin sai lệch cho Dương Tầm Chiêu, để Dương Tầm Chiêu có phán đoán sai lầm, lần này mới đánh bại Dương Tầm Chiêu.” Sở Bách Hà luôn thấy chuyện này quá rất kỳ quái, khiến cô ta nghi ngờ bên kia có âm mưu khác.

Đường Minh Hạo hơi sửng sốt, trên mặt có chút suy tư: “Những gì dì nói không phải là không có khả năng xảy ra.”

“Liệu đêm đó Dương Tầm Chiêu có bị lừa không?” Khi nghe Đường Minh Hạo tán thành quan điểm của cô ta, sắc mặt liền có chút lo lắng

“Dương Tầm Chiêu không dễ bị lừa như vậy đâu?” Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên nhanh chóng, vẻ mặt càng thêm lo lắng.

Sở Bách Hà thấy rõ sự lo lắng trên mặt của Đường Minh Hạo, cô ta không nhịn cười nổi, Đường Minh Hạo nói muốn tranh với Dương Tầm Chiêu, lại nói muốn đấu với Dương Tầm Chiêu, nói như là kẻ thù của nhau, nhưng đến thời điểm quan trọng vẫn rất lo lắng cho Dương Tầm Chiêu.

Dù gì thì cũng là cha con ruột!

“Bé cưng Minh Hạo, chúng ta có nên nhắc nhở Dương Tầm Chiêu không?” Sở Bách Hà đưa ra một đề nghị để thăm dò Đường Minh Hạo, thật ra thì Sở Bách Hà biết Dương Tầm Chiêu không cần họ nhắc nhở gì cả, cô chỉ muốn tạo cơ hội cho hai cha con.

“Không cần, Dương Tầm Chiêu không cần chúng ta nhắc nhở.” Nhưng Đường Minh Hạo không bị đánh lừa, từ chối thẳng đề nghị của Sở Bách Hà.

“Được rồi.” Sở Bách Hà thầm thở dài, bé cưng Minh Hạo không bị đánh lừa thì cô cũng hết cách….

Trong phòng số 10, Cường hơi bất ngờ khi nghe MC báo giá khởi điểm, giá này quá cao, nếu như giống như lần trước, có lẽ tới phút cuối 9000 tỷ cũng không đủ mua miếng ngọc này.

“Thành thiếu chủ, tôi thấy món này không có tác dụng gì, giá khởi điểm quá cao, chúng ta đừng mua món này, chờ món kế tiếp đi.” Cường thật sự lo lắng Thành thiếu chủ sẽ đột nhiên bỏ ra chín nghìn tỷ.

“Dương Tầm Chiêu không đấu giá thì tôi cũng không đấu giá.” Thành thiếu chủ liếc nhìn Cường, câu trả lời lúc này gọi là đương nhiên.

Ý của anh ta không thể rõ ràng hơn, nếu Dương Tầm Chiêu không đấu giá, anh ta sẽ không đấu giá, và Dương Tầm Chiêu đấu giá thì anh ta cũng làm theo.

“Thành thiếu chủ, lần này chúng ta đừng tranh giành với Dương Tầm Chiêu được không? Chỉ duy nhất lần này, món kế tiếp tôi sẽ không ngăn cản cậu.” Cường hít một hơi khi nghe lời của Thành thiếu chủ.

Thành thiếu chủ làm như vậy càng khiến anh ta thêm lo lắng.

Cường nghĩ lần này nhất định phải ngăn cản Thành thiếu chủ, chỉ cần ngăn cản anh ta lần này là được, nhất định không có món đồ đắt tiền như vậy xuất hiện lần nữa trong cùng một buổi đấu giá.

Thành thiếu chủ lần này chỉ liếc nhìn Cường mà không lên tiếng.

Cường hiểu được giờ phút này nói gì cũng vô dụng, tính ương bướng của Thành thiếu chủ mà trỗi dậy thì còn thua đứa con nít 3 tuổi.

“lão đại, lần này, chúng ta có nên đào hố cho những người ở phòng số 10 nhảy xuống nữa không?” Cố Ngũ lúc này không dám tự ý đưa ra quyết định, bởi vì giá khởi điểm thực sự quá cao.

Cố Ngũ cũng lo lắng rằng mình không lừa được anh Mặc đó, cuối cùng tự mình hại mình.

“Tôi nghĩ lần này bỏ đi, với giá khởi điểm cao như vậy, mà mỗi lần đấu giá tăng 150 tỷ, thực sự không phù hợp.” Thư ký Lưu cẩn thận hơn nhiều, cho nên mở miệng lần nữa khuyên răn tổng giám đốc.

“Tôi nghĩ viên ngọc đó không tệ, đem về trưng bày ở phòng khách hoặc cũng có thể săm soi ngắm nghía.” Dương Tầm Chiêu nhếch môi lên, nhìn điệu bộ có vẻ như trông muốn nở nụ cười.

Anh ta không biết người trong phòng số 10 rốt cuộc là ai? Anh ta không biết tại sao người đó lại nhắm vào mình, nhưng anh Mặc nhắm thẳng vào anh ta như vậy, có vẻ hơi bất lịch sự khi anh ta không “chào hỏi” lại đối phương.

“Vậy lần này chúng ta kiểm soát trong khung giá bao nhiêu?” Cố Ngũ có chút bàng hoàng, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh trở lại, anh ta đi theo Dương Tầm Chiêu nhiều năm, hiểu rõ tính của Dương Tầm Chiêu, cho nên anh ta không hề ngạc nhiên nhiều với quyết định như vậy của Dương Tầm Chiêu.

Tuy nhiên, thư ký Lưu đứng phía sau hoàn toàn bị sốc.

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, suy tư, sau đó môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: “8100 tỷ.”

Dương Tầm Chiêu dường như có một đôi mắt nhìn thấu lòng người, thấy số tiền mà Thành thiếu chủ đấu giá, hai từ “chốt giá” thật là sướng biết bao!

“8100 tỷ? tổng giám đốc, hay là bỏ đi, lỡ như bên kia dừng lại trước 8100 tỷ, chúng ta sẽ lỗ chết.” Thư ký Lưu kinh ngạc thở gấp, trong giọng nói còn có chút run nhẹ.

Mặc dù thư ký Lưu đã cố gắng hết sức để hạ giọng, nhưng vì thư ký Lưu quá hoang mang nên vẫn chưa hoàn toàn khống chế tốt âm lượng, giọng điệu hơi cao một chút.

Vì phòng số 9 và số 10 liền kề nhau, do mặt trước của cửa phòng bị hở nên cách âm chắc chắn không tốt.

Thính giác của Thành thiếu chủ lại rất tốt, đương nhiên thính giác của Cường cũng rất tốt, hơn nữa lúc này cả hai người trong phòng số 10 đều không nói chuyện, trong ngoài phòng đều rất tĩnh lặng, nên cả hai đều mơ hồ nghe thấy thư ký Lưu cảm thán, cũng mơ hồ nghe thấy vài lời mà thư ký Lưu đang khuyên nhủ Dương Tầm Chiêu.

Chân mày Thành thiếu chủ hơi nhíu lại, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên.

“Thành thiếu chủ, tôi nghĩ Dương Tầm Chiêu đang cố ý đóng kịch cho chúng ta nghe, Thành thiếu chủ đừng mắc bẫy nhé.” Cường nhìn thấy phản ứng của Thành thiếu chủ và biết Thành thiếu chủ cũng nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh, Cường cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

“Đương nhiên tôi biết bọn họ có thể là cố ý, nhưng tôi có thể dừng lại sớm hơn, lên đến 4500 tỷ thì ta dừng lại …” Thành thiếu chủ tuy làm việc hơi cảm tính, nhưng cũng là một người sáng suốt, anh ta sẽ không dễ dàng mắc bẫy như vậy.

Hai lần trước là do anh ta bấm chuông bấm đến nỗi nghiền, nên nhất thời chưa dừng lại được!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi