Ở đằng kia, Tăng Hiểu Khê vì vẫn luôn nói giúp cho cô mà bị tấn công, thấy bà ta bị đẩy ngã, vệ sĩ đi theo bà ta lập tức tiến lên bảo vệ: “Nếu tiến thêm bước nữa thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
”
“Giết người mà còn kiêu ngạo như vậy, đúng là không coi luật pháp ra gì, đường sống của người dân chúng ta đều bị đám người cao ngạo này chặn lại, không sống nổi nữa.
”
“Không sống nổi nữa… Không coi luật pháp ra gì… Giết người đền mạng…”
Tiếng hét vang lên liên tiếp trong đám đông.
Ngay khi Tô Nhược Hân cho rằng hiện trường sắp mất kiểm soát thì cô thấy Tăng Hiểu Khê nhỏ giọng xoa dịu vệ sĩ của mình.
Nếu không thật sự có thể sẽ đánh nhau.
Mà nếu đánh nhau, cho dù vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê và Hạ Thiên Tường đều đánh rất giỏi, nhưng khi họ đánh nhau còn phải bảo vệ cô và Tăng Hiểu Khê.
Tỷ lệ thắng nếu đánh nhau sẽ giảm đi rất nhiều.
Lúc này, cô không thể không khâm phục định lực của Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê trông có vẻ duyên dáng sang trọng lại có thể vì cô mà chịu nhục.
Nói không cảm động là giả.
Nhưng tình thế vẫn có bất lợi cho phe cô.
Bên tai toàn là những lời nói muốn xử lý cô.
Tô Nhược Hân nhắm mắt, sau đó lấy điện thoại ra, mở máy.
Vô số cuộc gọi nhỡ, rất nhiều, rất nhiều.
Thì ra cô không bị thế giới này lãng quên.
“Hạ Thiên Tường, để tôi đi với họ đi.
”
“Không.
”
“Tôi đã nhìn thấy Chúc Yên rồi, tôi có thể chứng minh mình trong sạch.
”
“Không.
”
“Sẽ xảy ra chuyện đấy.
”
“Không đâu.
”
Nhưng, Hạ Thiên Tường vừa nói xong chữ ‘không đâu’ thì đã xảy ra chuyện.
Chúc Cương tung một cú đấm vào Hạ Thiên Tường.
“Tránh ra.
” Tô Nhược Hân thấy cú đấm ấy vung vào mặt Hạ Thiên Tường thì vội vàng muốn đẩy anh ra.
Chỉ là người đàn ông trước mặt vẫn đứng yên bất động như núi, bảo vệ cô phía sau, anh chỉ hơi nghiêng đầu tránh đi cú đấm của Chúc Cương.
Chúc Cương thẹn quá hóa giận, lại tung một cú đấm vào ngực Hạ Thiên Tường: “Có bản lĩnh thì tránh tiếp đi.
”
Cú đấm của anh ta hạ xuống, nếu Hạ Thiên Tường thật sự tránh tiếp thì chắc chắn cú đấm sẽ rơi vào người Tô Nhược Hân.
“Bốp” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm giác đầu mình như sắp nổ tung.
Hạ Thiên Tường bị đánh.
Anh không né tránh.
Nếu anh nghiêng người thì chắc chắn có thể tránh được, nhưng để bảo vệ cô, anh vẫn đứng yên bất động ở đó, nhận một cú đấm trời giáng từ Chúc Cương.
Còn nữa, anh không đánh trả, không ngăn lại cú đấm của Chúc Cương.
Chúc Cương lập tức sửng sốt, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường lại không né tránh: “Anh… Sao anh không đánh trả?”
Theo sự hiểu biết của anh ta, tổng giám đốc cao quý tựa thần như Hạ Thiên Tường sẽ không bao giờ để cho anh ta đánh, hoặc là đánh trả hoặc là để anh ta đánh vào người Tô Nhược Hân.
Kết quả là Hạ Thiên Tường lại đứng đó chịu đòn.
“Chúc Yên đã chết, cú đấm này là tôi chịu thay Nhược Hân, nếu anh đánh tiếp thì tôi sẽ đánh trả.
”
Anh lạnh lùng nói, kìm nén toàn bộ lửa giận của mình.
“Hạ Thiên Tường, lần trước ở bên bờ biển nếu anh không cứu Yên thì con bé đã chết từ lâu rồi, vậy nên tôi mới nhịn đến giờ mới ra tay, chỉ cần anh tránh ra cho chúng tôi đưa Tô Nhược Hân đi thì tôi sẽ không động đến anh.
”
“Không đời nào.
”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.
”
Chúc Cương lại tung thêm một cú đấm nữa về phía Hạ Thiên Tường.
Lần này, chỉ e hai người đàn ông sẽ đánh nhau thật.
“Dừng lại.
”
“Dừng lại.
”
Trăm miệng một lời.
Đầu tiên là Tô Nhược Hân.
Còn giọng nói thứ hai vang lên từ bên ngoài đám người.
Giọng nói này lấn át được tiếng ồn ào của đám đông, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ai nấy đều vô thức nhìn lại.
“Chủ tịch Lương?” Hạ Thiên Tường hơi sửng sốt.
“Lương Viễn?” Tăng Hiểu Khê cũng ngẩn ra.
“Ông Lương?” Tô Nhược Hân cũng không ngờ giọng nói tự tin ấy lại phát ra là Lương Viễn.
Lương Viễn gật đầu, sau đó hờ hững nói: “Tránh ra.
”
Khi nói ra câu này, ánh mắt ông ta cũng từ từ lướt qua đám người trước mặt, bao gồm người Chúc Cương đưa tới, cũng bao gồm những người mặc thường phục âm thầm mặc cho sự việc phát triển.
Mà phía sau ông ta cũng đông nghịt người.
Nhiều đến nỗi trong một chốc một lát không thể xác định được có bao nhiêu người.
Vest đen lấy làm tiêu chuẩn, đầu cua ngắn cùng với chiều cao đều trên một mét tám và cơ thể tráng kiện, vừa nhìn là biết những người này đánh nhau rất giỏi, đã được đào tạo bài bản.
Người của Chúc Cương tự động, tự giác tránh đường.
Bởi vì nếu thật sự đánh nhau thì có lẽ bọn họ đánh không lại.
“Cô nhóc, ra đây đi, nếu bọn họ dám động đến cô thì sẽ chết chắc.
”
Khiêu khích rõ ràng, Lương Viễn đến vì Tô Nhược Hân.
Chỉ là ông ta lên tiếng nhưng không ai dám phản bác.
Người ông ta dẫn tới quá đông.
Hoàn toàn áp đảo tuyệt đối.
“Cảm ơn bác Lương.
” Tô Nhược Hân ngượng ngùng vẫn đứng sau lưng Hạ Thiên Tường, đột nhiên phát hiện thì ra mình rất hạnh phúc.
Mặc dù bị vu oan, nhưng cảm giác được rất nhiều người bảo vệ thật hạnh phúc.
“Còn không đi ra?”
“Tô Nhược Hân, mau ra đi, còn chờ gì nữa?” Tăng Hiểu Khê thấy Lương Viễn dẫn nhiều người tới hơn thì cũng vội nháy mắt với Tô Nhược Hân.
Nhân cơ hội này nhanh chóng ra khỏi vòng vây đi, nếu không bà ta sẽ lo lắng chết mất.
Quá đông người, nếu Tô Nhược Hân thật sự có mệnh hệ gì thì bà ta sẽ đau lòng lắm.
“Không.
” Không ngờ, đối mặt với sự giải cứu từ hai ông lớn, Tô Nhược Hân vẫn từ chối.
Nếu cô thật sự cứ vậy rời đi thì thứ nhất là không thể xoa dịu cơn giận của mọi người, thứ hai là thật sự sẽ khiến mọi người tin rằng cô đã hại chết Chúc Yên.
Chỉ khi làm sáng tỏ, cô mới có thể đi được.
Truyện Sủng
“Tô Nhược Hân, con bé ngốc này, sao lại không đi?”
“Cái chết của Chúc Yên có quan hệ gián tiếp với cháu, không phải cháu đầu độc hại chết chị ấy, chuyện này nhất định phải được làm sáng tỏ.
”
“Cô nhóc, cháu nói mình không hại người là không hại người, đi theo bác, bác sĩ giải quyết cho cháu.
” Lương Viễn khinh thường nhìn Hạ Thiên Tường, chỉ một mình Hạ Thiên Tường mà cũng đòi bảo vệ Tô Nhược Hân, đúng là không có não, ông ta coi thường.
Ai cũng nói Hạ Thiên Tường có năng lực, nhưng ông ta thấy cũng chỉ có vậy mà thôi.
Đến một cô gái cũng không bảo vệ được, ông ta cho đánh giá kém.
Lương Viễn nói xong thì đi về phía Tô Nhược Hân theo con đường được nhường ra dưới sự bao bọc của những người mặc đồ đen phía sau.
Mọi người có mặt đều sợ hãi tè ra quần.
Đầu tiên là Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị, sau đó là Tăng Hiểu Khê bà Cận của tập đoàn Cận Thị, giờ đây lại thêm Lương Viễn, chủ tịch tập đoàn Phượng Lộc, ông ta còn dẫn theo bao nhiêu người đến, bây giờ xem ra, bọn chúng muốn đưa Tô Nhược Hân đi đã khó lại càng thêm khó.
Sắc mặt Chúc Cương tối sầm: “Ông là ai?”
“Người của cô nhóc này.
” Lương Viễn nhìn Chúc Cương, một tên côn đồ cắc ké thôi, ông thật sự không để vào mắt, ông dẫn theo bao nhiêu người thế này chính là để áp đảo lực kêu gọi của tên côn đồ cắc ké này.
“Vậy bà thì sao?” Chúc Cương lại nhìn Tăng Hiểu Khê, tuy anh ta không biết Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn nhưng từ khí thế này cũng nhìn ra được, họ là cùng một loại người với Hạ Thiên Tường.
“Tôi cũng là người của cô nhóc.
” Tăng Hiểu Khê gằn từng chữ, bà là fan của Tô Nhược Hân, fan cứng của cô: “Còn nữa, có thể sau này tôi sẽ là mẹ chồng của Tô Nhược Hân, cô ấy sẽ là bạn gái của con trai tôi.
”
“Không phải.
” Không ngờ lúc này Hạ Thiên Tường lại lên tiếng.
.