Chương 148
Trường trung học Khải Mỹ.
Từ tự học buổi sáng đến tiết cuối cùng tan học buổi trưa, tinh thần Tô Nhược Hân vẫn luôn căng thẳng, nhiều lần kiểm tra điện thoại di động đang để im lặng.
Vẫn may vẫn may, không còn nhận được cuộc điện thoại từ cục cảnh sát gọi đến như đêm khuya hôm qua.
Xem ra, Hạ Thiên Tường quả thật nói lời giữ lời, nghĩ đến đây, trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều.
Mở dòng thời gian ra, lướt xuống rồi lại lướt xuống, một lúc lâu mới tìm được bài đăng cô đăng lên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường.
Thật ra cô cho rằng anh sẽ xóa, không ngờ vậy mà anh giữ lại, bài đăng vẫn còn đó.
“Tô Nhược Hân, cậu xem gì đấy?” Tan học, Dương Mỹ Lan thu dọn bàn học, đang định kéo Tô Nhược Hân đi ăn trưa, nghiêng đầu liếc nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại di động của cô, lập tức ngẩn người, sau đó nói: “Đây không phải Hạ Thiên Tường sao? Oa oa, đẹp trai quá.”
Nói xong, Dương Mỹ Lan cướp luôn điện thoại di động của Tô Nhược Hân, hai mắt hận không thể xuyên qua ảnh chụp chui vào trong cơ thể Hạ Thiên Tường: “A a a, đẹp trai quá, nam thần của tớ, có một không hai.”
Sau đó, nhanh chóng gửi ảnh chụp Hạ Thiên Tường ở điện thoại của Tô Nhược Hân sang cho mình.
Làm xong xuôi, dứt khoát vứt bỏ điện thoại của Tô Nhược Hân, sau đó cài đặt ảnh chụp Hạ Thiên Tường mới nhận được thành hình nền điện thoại di động.
Cài đặt xong, hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, tay nhỏ khẽ giơ lên, cho Hạ Thiên Tường trên màn hình một nụ hôn gió.
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn động tác quá mức của Dương Mỹ Lan, chờ Dương Mỹ Lan làm xong xuôi, lúc này mới nói: “Chờ đến cuối tuần có thời gian, tớ mời cậu và anh ấy cùng đi ăn một bữa cơm, thế nào?”
Ánh mắt Dương Mỹ Lan lập tức sáng lên: “Thật sự mặc kệ chị cậu rồi sao?”
“Thôi đi, Hạ Thiên Tường căn bản không thích Tô Thanh Hà, chị ta đã như vậy rồi mà Hạ Thiên Tường cũng không thèm chị ta, cho nên, vốn không có hi vọng, hơn nữa, Tô Thanh Hà còn không tốt bằng một nửa cậu, tớ tin tưởng cậu, chờ đến cuối tuần, cậu phải cố gắng lên nha.”
“Ừm ừm, vậy thì hẹn chiều thứ bảy, buổi sáng tớ muốn đi mua một bộ quần áo đẹp, vậy mới dám đi gặp nam thần của tớ.” Dương Mỹ Lan hưng phấn kéo Tô Nhược Hân đến thơm một cái.
“Được được được, dù sao tớ phụ trách hẹn Hạ Thiên Tường giúp cậu, tớ đảm bảo có thể hẹn được anh ấy.” Chỉ dựa vào việc cô là ân nhân của Hạ Thiên Tường, nếu dám không đến, cô tìm cơ hội véo mặt anh ấy.
“Nhược Hân của tớ là tốt nhất.” Dương Mỹ Lan tặng cho Tô Nhược Hân một nụ hôn gió, sau đó kéo cô đến căng tin trường học.
“Bây giờ các bạn học đều ăn trong căng tin, nghe nói ăn rất ngon.”
“Tớ ăn một bữa, không tệ, còn rất rẻ.”
Kết quả, chờ đến lúc tiến vào căng tin, Dương Mỹ Lan lại phấn khích: “Tô Nhược Hân, sao tớ lại cảm thấy căng tin mới khai trương này không phải đang buôn bán, mà là đang làm từ thiện. Đồ ăn ngon mà lại rẻ, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến ăn, một tháng trôi qua, tớ cảm thấy căng tin không kiếm được lời, chỉ có thua lỗ, còn là thua lỗ rất nhiều tiền.”