CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 162

Tuy anh ta đối xử với cô thờ ơ lạnh nhạt, nhưng không tính toán hãm hại cô điều gì.

Nhìn chút tiền đồ này của cô đi, không hãm hại cô thì cô đều cho là người tốt.

“Em muốn thả bọn họ ra?” Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ khó xử của cô gái, không hiểu sao lại thấy hơi đau lòng, người nhà họ Tô đã đối xử với cô như thế rồi mà cô vẫn muốn gỡ tội cho họ.

“Cũng không thể cho họ ra ngoài được, người thật sự ra tay với mẹ tôi… với Trần Ngọc Thuý tiếp tục ở trong đó, hai người còn lại có thể thả ra.” Tô Nhược Hân lưỡng lự một lúc, cảm thấy thế này là có lý nhất.

“Vậy em nghĩ ai là người làm Trần Ngọc Thuý bị thương.” Hạ Thiên Tường nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân, cô cho rằng ai thì là người đó, không đúng cũng thành đúng, nhất định phải như vậy.

“Chắc chắn không phải ba tôi.” Khi buột miệng nói ra hai chữ ‘ba tôi’, đến bản thân Tô Nhược Hân cũng giật mình, đến cuối cùng cô vẫn không chạy thoát khỏi ràng buộc tình thân.

“Vậy là Tô Thanh Hà hay Tô Kim Như?”

“Vấn đề này…” Tô Nhược Hân có chứng khó lựa chọn, sau đó mắt cô bỗng sáng lên: “Hạ Thiên Tường, anh không thể hỏi tôi như vậy được, anh nên xác định xem hai người họ ai là người khiến Trần… bà Trần bị thương, ai làm thì nhốt người đó, thả người còn lại là được.”

“Không chắc, bọn họ đều không nhận.”

Tô Nhược Hân nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không cũng không nhốt cả ba người vào đồn: “Vậy phải làm sao? Cũng không thể nhốt ba người họ ở trong mãi được mà.”

“Trừ khi Trần Ngọc Thuý không truy cứu, nếu không bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở trong đó.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói, nếu không vì Tô Nhược Hân nhắc đến, anh cảm thấy Trần Ngọc Thuý ở bệnh viện, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như ở mãi trong đồn cũng rất tốt, kẻo bọn họ lại năm lần bảy lượt làm hại Tô Nhược Hân, anh không cho phép.

“Tôi hiểu rồi.” Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra, sau đó lấy điện thoại gửi cho Tô Chí Khiêm một tin nhắn.

Hạ Thiên Tường ở bên cạnh nhíu mày, cô gái này vẫn quá mềm lòng, như vậy sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Nhưng cô muốn làm vậy, anh cũng chỉ có thể phối hợp.

Khi Tô Nhược Hân gửi tin nhắn, Hạ Thiên Tường cũng gửi tin nhắn, thông báo cho người trong cục nếu bệnh nhân không truy cứu thì hãy thả người.

Hết cách rồi, anh tôn trọng ý kiến của cô.

Tô Nhược Hân sắp xếp xong chuyện của nhà họ Tô, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn chút, cô đưa tay cầm lấy miếng ngọc của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, cho tôi mượn một lát.”

Trước đây khi cô ở bên anh rất ít khi đọc sách, toàn là lấy ngọc đặt lên vết bớt rồi luyện công.

Hôm nay cô cũng muốn như vậy, nếu không chẳng phải sẽ lãng phí thời gian có được ngọc đáng quý sao?

“Được.” Hạ Thiên Tường để cô lấy đi bắt đầu nhắm mắt luyện công, còn anh thì tiếp tục công việc.

Nước chanh đưa đến, là Hạ Thiên Tường tự mình đi ra ngoài bưng vào, chỉ có một nguyên nhân, không muốn thư ký bên ngoài tay chân vụng về làm phiền đến Tô Nhược Hân.

Nước chanh vừa ép mới để xuống bàn uống trà, Tô Nhược Hân đã mở mắt ra.

Sau đó, cô vui vẻ bưng nước chanh lên, kề sát vào mũi hít sâu một hơi: “Đúng là vừa mới ép này.”

“Đương nhiên rồi, sau này không được uống nước đóng chai như thế nữa.” Tất cả nguyên liệu nấu ăn của nhà họ Hạ đều được tuyển chọn tỉ mỉ, không phải hữu cơ thì đều sẽ không mua.

Thà rằng không ăn cũng không sử dụng nguyên liệu nấu ăn chứa phân bón kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi