CHƯƠNG 178
Ánh mắt Tô Nhược Hân càng buồn bã hơn.
Cô mím môi rồi hít mũi: “Thôi, không ai tin mình thì thôi, mình tự tin mình là được rồi.”
“Em Tô à, em tin em cũng vô ích thôi. Bây giờ vừa có nhân chứng vừa có bằng chứng, đã thế lại có biết bao người nhìn thấy bạn học kia lấy vòng tay của em Triệu từ trong túi áo em. Giờ em phải đến đồn cảnh sát với chúng tôi.”
“Tôi tin cô ấy.” Đột nhiên bên ngoài đám đông có một giọng nói vang lên.
Câu nói này chỉ có bốn chữ thôi, tuy giọng nói rất xa lạ nhưng vẫn khiến Tô Nhược Hân cảm động mà quay người nhìn lại. Sau đó cô giật mình: “Ông là…”
Một người đàn ông chừng sáu mươi mấy tuổi trông khá quen, nhưng nhất thời cô không nhớ nổi người này là ai.
Nhưng rõ ràng rằng người này không phải là thầy giáo trong trường trung học Khải Mỹ.
Bởi vì trong trường có thầy giáo nào cô đều biết hết.
“Chào cô Tô, tôi họ Lương, tôi tin tưởng lời nói của cô gái hiền lành như cô.”
Nghe thấy ông ta nói mình họ Lương, Tô Nhược Hân bỗng nhớ ra: “Ra là ông, gần đây sức khỏe ông Lương có tốt không ạ?”
“Nhờ phúc cô Tô nên gần đây sức khỏe tôi khá tốt. Hôm nay thứ bảy, đúng lúc rảnh rỗi nên tôi muốn mời cô Tô ăn bữa cơm.”
Lương Viễn không coi ai ra gì mà mời Tô Nhược Hân đi ăn cơm.
Nhưng khi ông ta nói chuyện thì không một ai xung quanh ngắt lời cả.
Ngay cả Triệu Giai Linh và Lý Lan cũng không nốt.
Lí do là vì trông ông ta rất cao quý, khiến người ta không dám tự dưng ngắt lời ông ta.
Ông ta khiến mọi người ở đây phải sững sờ.
Nhưng không bao gồm Tô Nhược Hân trong đó, cô cười mỉm: “Không được, cả sáng lẫn chiều nay tôi đều có hẹn rồi, cảm ơn ông Lương nhé.”
“Thế mai thì sao?” Lương Viễn cũng không giận, ông ta lễ phép tiến lên trước rồi thân thiết hỏi Tô Nhược Hân lần nữa.
“Xin lỗi, mai tôi cũng có hẹn rồi.” Tô Nhược Hân tiếp tục từ chối.
Thấy Lương Viễn bị Tô Nhược Hân từ chối thẳng thừng nhưng vẫn không tức giận gì nên Triệu Giai Linh không nhịn được nữa: “Tô Nhược Hân, ngày trước tụi mình nghe đồn cậu làm sugarbaby của ông già nào đó, ngày nào đi học cũng có xe đưa đón, chẳng lẽ người đó chính là ông… ông Lương này?”
Triệu Giai Linh nói tận hai lần chữ “ông” như đang nói lắp vậy.
Nhưng cái điệu bộ bỡn cợt thì rất rõ ràng.
Tuy trông ông cụ này rất có khí phách, nhưng nhìn tuổi thì chắc phải trạc tuổi ông nội của Tô Nhược Hân rồi.
Thế mà lại theo người đàn ông già như vậy, Tô Nhược Hân đúng là không cần mặt mũi gì, vì tiền mà bán rẻ cả chính mình.
Nhưng rồi cô ta không nhận được sự phủ nhận của Tô Nhược Hân mà là nhận được sự phủ nhận của Lương Viễn . Lương Viễn sầm mặt, lạnh giọng mắng: “Cô là cái thá gì? Tô Nhược Hân là quý nhân của tôi, cô ấy là người mà cô muốn bôi nhọ là bôi nhọ được được sao? Này đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo cô học sinh này tội phỉ báng cô Tô, anh mau đưa người đi.”