CHƯƠNG 181
Lúc này, nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Triệu Giai Linh và Lý Lan đều không còn hùng hổ nữa, hai người họ đều nhớ đến quan hệ của Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, đây là anh rể của Tô Nhược Hân, nghĩ đến đây, bọn họ đâu còn dám gây chuyện với Tô Nhược Hân nữa.
Cả hai đều trở nên ngoan ngoãn.
Tô Nhược Hân cũng lười quan tâm đến Triệu Giai Linh và Lý Lan , khi nãy lúc Triệu Giai Linh vung tay đến, trong đầu cô đã có một tin tức hiện lên, nhưng dù thế, cô cũng không có ý định giúp đỡ Triệu Giai Linh.
Đó là báo ứng của cô ta.
Một nữ sinh bên cạnh kéo vạt áo của Tô Nhược Hân, nhỏ giọng nói: “Tô Nhược Hân, có thể nhờ anh rể của cậu ký tên cho tớ không, anh ấy… đẹp trai quá, rất đẹp, rất ngầu.”
Nghe thấy tiếng “anh rể” kia, Tô Nhược Hân cảm thấy mất tự nhiên.
Cô nhớ tới thái độ của Hạ Thiên Tường với Tô Thanh Hà, cho rằng anh chắc chắn sẽ giải thích, dù sao nữ sinh này cũng nói thẳng trước mặt anh và cô.
Dù cô ấy nói rất nhỏ, nhưng với khoảng cách giữa cô và Hạ Thiên Tường, cô nghe thấy, chắc chắn anh cũng nghe thấy.
Không ngờ Hạ Thiên Tường không hề giải thích quan hệ của anh và Tô Thanh Hà, chỉ lạnh lùng nói: “Không được.” Sau đó dắt tay Tô Nhược Hân rời đi.
Không thèm nhìn đến những người đang có mặt.
“Cậu Hạ, nếu đã gặp nhau, hôm nay còn đúng lúc là cuối tuần, tôi mời cậu và cô Tô dùng bữa, cảm ơn lần trước cô Tô đã giúp đỡ.” Lương Viễn ở phía sau vẫn rất khách sáo chào hỏi với Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân xoay người: “Ông Lương, lần trước có lẽ vì bận rộn công việc nên ông không kịp dùng bữa, để bụng rỗng quá lâu nên bị hạ đường huyết, tôi chỉ cho ông mấy viên kẹo để ngăn lại việc hạ đường huyết của ông mà thôi, chút chuyện cỏn con, không cần phải để tâm.” Hạ đường huyết lâu rất dễ dẫn đến tử vong.
“Nhưng nếu không có mấy viên kẹo kia, bác sĩ nói rất có thể tôi đã…” Nói đến đây, Lương Viễn im lặng, chữ “chết” là một chữ mà mọi người đều tránh nhắc tới: “Cho nên hôm nay cô Tô nể mặt tôi, để tôi mời cô ăn một bữa cơm, được không?”
“Không cần.” Nhưng không đợi Tô Nhược Hân từ chối, Hạ Thiên Tường đã lạnh lùng từ chối thay cô, sau đó nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, như chỉ cần buông ra, Tô Nhược Hân sẽ chạy mất vậy.
Mà câu “không cần” này cũng là đang tuyên bố chủ quyền của anh với Tô Nhược Hân, anh mới là người thân thiết với cô nhất, còn Lương Viễn ông ta chẳng là cái gì cả.
“Đau.” Hạ Thiên Tường nắm tay hơi chặt, Tô Nhược Hân nhíu mày, cô thấy rất đau.
Nghe cô nói đau, Hạ Thiên Tường lập tức buông lỏng tay, dừng bước.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không dừng bước, đập thẳng vào người anh: “Shhh… Đau quá.” Người đàn ông này rõ ràng trông rất gầy, nhưng như đụng phải thì thấy trên người đều là cơ bắp, làm cô rất đau.
Hạ Thiên Tường vô cùng áy náy, quả nhiên anh thật sự không biết dịu dàng tình cảm, đi đường cũng có thể khiến cô đau: “Có nghiêm trọng không, cần đi bệnh viện không?”
Tô Nhược Hân thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cô thật sự không thể theo kịp suy nghĩ của trai thẳng: “Tôi không đi bệnh viện, tôi còn có việc.” Chỉ đụng trúng anh mà thôi, cần gì phải đi bệnh viện chứ, Hạ Thiên Tường đúng là thích làm lớn chuyện.