CHƯƠNG 229
“Không phải, cháu là thiên thần, là con dâu của dì.”
“…” Tô Nhược Hân bối rối, cái thói cứ mở miệng là lại nói cô là con dâu mình của Tăng Hiểu Khê phải sửa, nhưng chuyện này tạm thời gác lại, cô sẽ nói riêng với bà ta sau.
Sau khi bối rối, Tô Nhược Hân nhìn Lương Viễn, không đợi cô lên tiếng, ông ta đã nhìn người đó nói: “Cô bị mù à? Cô nhóc này là thiên thần, khuôn mặt thiên thần, trái tim cũng trong sáng như thiên thần.”
Những người mặc thường phục lùi vào trong góc đều tỏ vẻ khó hiểu, không biết vì sao các ông lớn đều ra sức bảo vệ Tô Nhược Hân.
Đúng thế, hơn nữa còn hạ mình để bảo vệ Tô Nhược Hân, như thể Tô Nhược Hân là tổ tiên nhà họ.
Nhưng dù là ông lớn thì bọn họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình: “Tô Nhược Hân là nghi phạm, phải đi cùng chúng tôi.”
Người mặc thường phục này vừa lên tiếng đã khiến bầu không khí mà Tô Nhược Hân vừa làm dịu đi ngay lập tức lại trở nên căng thẳng.
“Nhược Hân không phải nghi phạm.”
“Tô Nhược Hân không phải nghi phạm.”
“Cô nhóc không phải nghi phạm.”
“Đây là lệnh bắt, có gì vào đó rồi nói.” Người mặc thường phục lại xuất trình lệnh bắt một lần nữa, vẫn muốn đưa Tô Nhược Hân đi.
Người của hai bên theo cuộc trò chuyện của mấy người mà bất giác tiến về phía nhau.
Có cảm giác hết sức căng thẳng.
Có thẻ đánh nhau bất cứ lúc nào.
Áp suất thấp này khiến tim Tô Nhược Hân đập thình thịch, cô chợt phát hiện dù ba ông lớn đều đang giúp mình, nhưng cô muốn khuyên họ để người mặc thường phục đưa cô đi xem ra còn khó hơn lên trời.
Lúc này, người mặc thường phục lấy còng tay ra: “Tô Nhược Hân, cô tuân thủ pháp luật đi.”
Còng tay phát sáng, cho dù không chạm vào nó cũng có thể cảm nhận được độ lạnh của nó.
“Bỏ ra.” Lương Viễn thô lỗ phất tay đẩy người mặc thường phục đang cầm còng ra, có ông ta ở đây, ông ta không cho phép Tô Nhược Hân chịu sự sỉ nhục này.
Người mặc thường phục bị hất ra đã từng trải qua điều này, vô thức giơ cánh tay lên…
“Đừng…”
“Đừng…”
Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê đồng thanh hét lên, bởi vì nếu người mặc thường phục này thật sự đánh Lương Viễn thì hiện trường chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
Bởi vì Lương Viễn mang theo rất nhiều người tới, nên chưa bao nghĩ rằng mình sẽ phải chịu tổn thất.
Nhưng người mặc thường phục đã hất tay, theo quán tính thì không thể dừng lại.
“Dừng tay.” Tiếng quát vang lên, cánh tay người mặc thường phục bị chặn lại, là Hạ Thiên Tường.
Nhất thời, người của Chúc Cương, người mặc thường phục và người của Lương Viễn, Tăng Hiểu Khê đều nhìn Hạ Thiên Tường.
Anh ra tay với người mặc thường phục.