CHƯƠNG 232
Tô Nhược Hân cũng mở rộng vòng tay, bây giờ cô rất thương đứa bé này, ngoài đau lòng cũng chỉ còn thương xót.
Cậu bé đã mất mẹ.
Trẻ nhỏ không có mẹ như cây cỏ, cô thấu hiểu sâu sắc câu nói này.
Bởi vì người mẹ kia của cô có cũng như không.
Từ nhỏ đến lớn, cô lớn lên như một ngọn cỏ.
Không có ai chăm bón, không có ai tưới nước, chỉ dựa vào sự bền bỉ kiên cường mới có thể sống được đến ngày hôm nay.
Mọi người đều thấy Tô Nhược Hân và Chúc Cương cùng giang rộng hai tay.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng cậu nhóc chắc chắn sẽ nhào vào lòng bác mình là Chúc Cương thì cậu bé lại quay người, sau đó hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy chân Tô Nhược Hân: “Chị Tô, em nhớ chị lắm, mẹ em lại ngủ rồi, chị gọi mẹ dậy giúp em được không? Giống như hôm qua đó, chị vừa đến mẹ em đã tỉnh.”
Cậu bé vừa nói vừa lau nước mắt khiến mọi người có mặt đều vô cùng xót xa.
“Chúc Hứa, cháu xuống ngay cho bác, chính cô ta đã hại chết mẹ cháu đấy.” Chúc Cương bị ghét bỏ bèn hét lên.
“Không thể nào, nếu không có chị Tô thì hôm qua mẹ đã chết rồi, sao chị ấy phải cứu mẹ xong lại làm mẹ ngủ chứ? Có phải hơi phiền phức không?”
Cậu bé nói với giọng còn non nớt.
Nhưng trẻ con không biết nói dối.
Chúc Cương và những người đến cùng anh ta lập tức ngẩn ra.
Phải công nhận rằng cậu bé nói có lý.
Nếu Tô Nhược Hân muốn hại chết Chúc Yên thì hôm qua đã không cứu Chúc Yên mà để cô ta chết luôn, như vậy chẳng phải sẽ càng hợp lý, không bị mọi người lên án hay sao?
Tại sao phải cứu Chúc Yên rồi lại kê thuốc đầu độc để hại chết cô ta chứ?
Còn nữa, nếu kê đơn thuốc như vậy thì cũng phải âm thầm đưa cho Chúc Yên không để lại chứng cứ chứ, gửi tin nhắn cho cô ta thì không thể phủi sạch hiềm nghi được.
Nghĩ như vậy, mọi người chợt thấy không hợp lý.
Chúc Cương hơi khó hiểu, bối rối vì suy nghĩ của mình thay đổi ngột, nhưng lúc này bảo anh ta thừa nhận Tô Nhược Hân không hại chết Chúc Yên cũng là điều không thể.
“Phương Tấn, có phải anh dùng lời hay ý đẹp để lừa Tiểu Hứa không?”
Phương Tấn uất ức: ‘Tôi chỉ đến tìm bã thuốc thôi, sau đó gặp được cậu bé, tôi hỏi cậu có nhìn thấy bã thuốc mẹ sắc không, cậu bé nói có rồi dẫn tôi đi tìm.”
“Tiểu Hứa, là như vậy sao?”
Chúc Hứa dựa vào lòng Tô Nhược Hân, gật đầu: “Vâng, chú ấy nói chị Tô bảo chú ấy tới tìm bã thuốc nên cháu đưa chú ấy đi lấy.”
“Sao cháu biết bã thuốc ở đâu?”