CHƯƠNG 242
“Không…” Còn chưa nói chữ “cần” ra khỏi miệng, Hạ Thiên Tường đã nhận ra rằng Tô Nhược Hân không muốn chiếm lợi của anh, sợ cô không chịu nhận, lập tức sửa lời: “Không cần trả cho tôi vội, lúc nào có trả tôi cũng được.”
“Hạ Thiên Tường, lần này cảm ơn anh.” Khẽ nói lời này, trong lòng Tô Nhược Hân đều là cảm kích.
Hôm nay nếu như không phải Hạ Thiên Tường giúp cô, bây giờ cô thật sự phải vào trong cục cảnh sát rồi.
“Không cho nói cảm ơn.”
“Được rồi, được rồi, vậy thì không cảm ơn anh.”
Hạ Thiên Tường thoáng nhìn phương hướng, qua ngã tư phía trước chính là Trường trung học Khải Mỹ, vậy mà vẫn chưa thấy tin tức gì từ chỗ Phương Tấn, anh hoàn toàn không biết phải lái theo hướng nào.
Nếu như không phải Tô Nhược Hân ở trong xe, Hạ Thiên Tường đã gọi điện thoại qua hỏi.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Bugatti xuyên qua ngã tư đường, tiếp tục chạy về phía trước.
Mãi đến khi tiếng “ting” vang lên, nhìn thấy tin nhắn rồi, cuối cùng sắc mặt anh mới sáng ra.
Bugatti chạy về phía khu chung cư cao cấp ngoài cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ.
Hạ Thiên Tường đừng xe bên ngoài cửa lớn, sau đó đi xuống.
“Hạ Thiên Tường, anh đây là…”
“Đã rất lâu không đến, tôi chào hỏi bảo vệ.” Hạ Thiên Tường mặt không đỏ tim không đập giải thích, sau đó đi về phía phòng bảo vệ.
Chắc chắn Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn không biết rằng, anh hoàn toàn không có căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ.
Căn này là trước khi lái xe rời bệnh viện anh dặn dò Phương Tấn mua lại.
Khi đó anh nhét Tô Nhược Hân và Chúc Hứa vào sau xe rồi nhỏ giọng dặn dò Phương Tấn.
Nơi ở nhất định phải là khu chung cư cao cấp, hơn nữa căn hộ phải có ít nhất ba phòng.
Bây giờ nhìn thấy khu chung cư này, coi như không tồi.
Nhưng không thể chọn trang trí và thiết bị lắp đặt sẵn trong căn hộ, bởi vì thời gian quá ngắn, căn bản không thể chọn.
Tạm thời mua lại, có thể mua được đã là rất tốt rồi.
Lấy được chìa khóa từ chỗ bảo vệ, Hạ Thiên Tường lại lên xe, lái vào gara dưới lòng đất của khu chung cư.
Người xe phân luồng, quản lý của khu chung cư khá là hiện đại hóa khoa học hóa, nhưng so với khu biệt thự lưng chừng núi thì còn kém xa.
Nhưng bây giờ đã không có lựa chọn nào khác.
Xe dừng lại.
Tô Nhược Hân xuống xe, vừa muốn bế Chúc Hứa, lại bị Hạ Thiên Tường kéo ra: “Cậu bé rất nặng, sau này tôi bế.”
Không thích cậu bé này chiếm lấy cái ôm của Tô Nhược Hân.
Rất không thích.