CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 260

Đầu óc trì trệ ba giây, sau đó phản ứng lại, nói: “Anh biết cái chết của em gái mình không liên quan đến Tô Nhược Hân từ bao giờ?”

“Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói với cô? Cô cứ đợi bị bắt đi, ông đây chắc chắn sẽ kiện mười tám đời tổ tông nhà cô, khiến cô không thể ở lại trường trung học Khải Mỹ được nữa.”

Chúc Cương vừa nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Bàn tay nắm điện thoại của Lý Lan run rẩy.

Sau đó, cả người run lên, hoảng loạn liên tục lẩm bẩm: “Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề, không thể nào, chắc chắn không thể nào.”

“Tôi xem thử.” Một bạn học đứng bên cạnh cướp lấy điện thoại của Lý Lan, cũng cầm lấy điện thoại của Tô Nhược Hân mà Lý Lan cướp đi, sau đó nghiêm túc đối chiếu hai số điện thoại vừa gọi đi.

Người bên cạnh cô ta cũng thò cổ vào, cùng kiểm tra.

“Giống hệt nhau, số điện thoại Tô Nhược Hân gọi đi cũng chính là số Lý Lan gọi.”

“Hay là, chúng ta gọi lại cho người này một lần nữa, như vậy cũng không có ý kiến bất đồng nữa.” Không cần Tô Nhược Hân nói, đã có người nghĩ đến cách xác thực mọi thứ.

“Cái này được đó, nhưng dùng điện thoại của ai bây giờ? Ban nãy, anh ta hung dữ với Lý Lan như vậy.” Người này nói xong thì phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, cô ta lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng nhìn tôi, không thể dùng điện thoại của tôi được.”

“Cũng không thể dùng của tôi được.”

Thấy người nào người nấy cũng coi Chúc Cương là hung thần ác ma, Tô Nhược Hân cười trừ, lắc đầu, nói với nữ sinh: “Cứ dùng điện thoại của cậu gọi đi, sau đó tôi bảo đảm anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Nếu anh ta dám hung dữ với cậu, tôi sẽ dạy dỗ lại.”

“Thật sự có thể như vậy ư?” Nữ sinh vẫn hơi nơm nớp lo sợ, cô ta nghe thấy rất rõ những lời Chúc Cương gào lên với Lý Lan trong điện thoại, vừa nghe đã biết là người không dễ chọc vào.

“Cậu xem, chuông tự học buổi tối cũng vang lên rồi, chúng ta còn không vào lớp, lát nữa thầy giáo sai người xuống bảo chúng ta lên, đoán chừng sẽ bị trừ điểm rèn luyện đó. Vẫn nên nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, để mọi người còn vào giờ tự học buổi tối.” Tô Nhược Hân đành phải giục nữ sinh.

“Được, nhưng cậu phải đồng ý bảo đảm, anh ta sẽ không hung dữ với tôi.”

“Được.” Tô Nhược Hân cho nữ sinh một ánh mắt cổ vũ.

Lúc này, nữ sinh mới run rẩy, sợ hãi gọi điện thoại cho Chúc Cương.

Lần này, vừa gọi đi, Chúc Cương đã nghe máy: “Lại là Lý Lan à? Cô có bao nhiêu số điện thoại cứ dùng hết đi, ông đây sẽ khiến cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này. Dám vu khống cô Tô, cô đã xong chưa hả?”

“Loảng xoảng” một tiếng, nữ sinh không cầm chắc, điện thoại rơi thẳng xuống đất.

Tô Nhược Hân đi tới, nhặt lên cho cô ta, trầm giọng nói: “Chúc Cương, đây là điện thoại của bạn học tôi, cô ấy không phải muốn chất vấn anh, mà chỉ ngưỡng mộ anh, cho nên mới xin số điện thoại của anh từ tôi, không ngờ lại bất cẩn gọi đi.”

“Vậy thì tôi không truy cứu nữa, ừm, gần đây bận quá, nói với họ có ngưỡng mộ thì cũng không thể quấy rầy ông đây, ông đây có bạn gái rồi.”

“Được, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời cho anh.”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, chủ nhân của chiếc điện thoại ngồi im trên mặt đất, suýt tê liệt. Trước tiên, cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó vỗ ngực, lúc này mới kéo tay của một bạn học đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi