Trước đó Lục Diễm Chi luôn bị những người này vây công, Hạ Thiên Hương cũng đấu không lại những người này, lúc này thấy Tô Nhược Hân giúp tam phòng của bọn họ đòi lại mặt mũi thì hùng hồn muốn Hạ Thiên Vy dập đầu.
“Tôi! tôi không nói! ” Hạ Thiên Vy mặt mày trắng bệch lùi lại một bước.
Tô Nhược Hân lười quan tâm những người này, khẽ mỉm cười đỡ bà cụ, thấp giọng nói: “Bà nội, bà là bị huyết áp cao, sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng tức giận.
”
Ở bên kia, Hạ Thiên Hương không muốn bỏ qua cho Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo như vậy: “Hạ Thiên Vy, chị rõ ràng nói rồi, mọi người ở đây đều nghe thấy, chị còn muốn quỵt nợ hay sao?”
“Ai! ai nghe thấy chứ?” Hạ Thiên Vy nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua xung quanh, căn bản là đang nói, nếu ai làm chứng thì cô ta không xong với kẻ đó.
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức ngay cả kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Quả nhiên, không có ai vì Hạ Thiên Hương mà làm chứng cho Tô Nhược Hân, căn bản không thừa nhận chuyện Hạ Thiên Vy từng nói sẽ quỳ xuống dập đầu trước Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân sớm đã biết sẽ là kết quả như vậy, ánh mắt dừng ở trên camera cách đó mấy bước, lạnh lùng nói: “Loại người bản thân nói xong thì không nhận như này, gia giáo thật ‘tốt’.
”
Lời này không chỉ đang mỉa mai Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo, còn có người của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ rõ ràng nghe thấy lại coi như không nghe thấy, đặc biệt là mẹ của Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo, gia giáo thật sự không ra sao.
“Họ Tô kia, cô mới gia giáo không tốt, một người ngay cả ba mẹ ruột cũng không cần như cô, cô dựa vào đâu mà nói tôi gia giáo không tốt?” Không ai làm chứng, Hạ Thiên Vy trở nên hống hách.
“Hạ Thiên Vy, mẹ cô không biết dạy dỗ, Lục Diễm Chi tôi dạy cô làm người như nào, cô tưởng không ai làm chứng cho cô thì cô có thể hống hách sao? Trong biệt thự này của tôi là có! ” Lục Diễm Chi không nhịn được mà mở miệng, vừa rồi ánh mắt nhướn mày nhìn camera của Tô Nhược Hân đã nhắc nhở bà ta, camera có thể chứng minh.
Nhưng ‘lắp camera’ của Lục Diễm Chi còn chưa nói ra thì thấy bà cụ tức tới mức gõ gậy: “Ta có thể làm chứng, Thiên Thảo và Thiên Vy nói rồi thì phải nhận, quỳ xuống trước cô Tô.
”
“Bà nội! ” Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo vốn còn tưởng sẽ thoát chuyện dập đầu trước Tô Nhược Hân, không ngờ bà cụ lại chính miệng làm chứng.
“Còn không quỳ xuống.
”
“Ba, mẹ! ”
“Mẹ! ”
Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo không hẹn mà cùng cầu cứu mẹ của mình, nếu không nhiều người ở đây như vậy, thế nào cũng không thể cãi bà cụ, còn nữa, bọn họ thật sự không muốn quỳ trước Tô Nhược Hân.
“Mẹ, trẻ con không hiểu chuyện, mẹ xem! ” Hứa Vĩnh Mai sao mà nỡ để con gái bảo bối của mình dập đầu trước Tô Nhược Hân chứ, bà ta mở miệng muốn xin cho Hạ Thiên Thảo.
“Vĩnh Mai, vốn ta còn cho rằng con là người hiểu lý lẽ, còn nghĩ kêu Diễm Chi cho Thiên Hạo chức phó tổng giám đốc, cũng coi như là tổng giám đốc thay thế của tập đoàn Hạ thị, nhưng bây giờ nhìn gia giáo này của con, nếu nói ra cũng không nhận, con trai mà người như vậy dạy ra có thể làm tổng giám đốc sao? Vẫn là bỏ đi.
”
Gương mặt già của Hứa Vĩnh Mai đỏ bừng: “Mẹ, lời này của mẹ là thật sao?”
Bà cụ liếc xéo Hạ Thiên Thảo: “Bây giờ không còn là thật nữa.
”
Hứa Vĩnh Mai lập tức hiểu rồi: “Hạ Thiên Thảo, con còn không quỳ xuống.
”
Dương Xuân Lệ thấy bà cụ rõ ràng là thiên vị Tô Nhược Hân, nghĩ tới 20% cổ phần của tập đoàn Hạ thị ở trong tay bà cụ, lập tức đá Hạ Thiên Vy một cái: “Còn không quỳ xuống trước cô Tô.
”
Hạ Thiên Vy ấm ức, rõ ràng là mẹ cô kêu cô đối đầu với Tô Nhược Hân, nhưng bây giờ!
Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo: “Không cần, hai người vẫn là quỳ xuống dập đầu trước bà nội đi, bà nội vừa rồi không thoải mái như vậy, phản ứng đầu tiên các người nên làm là nghĩ cách làm dịu cơn đau của bà nội chứ không phải túm tôi không buông, ở trong mắt các người, sỉ nhục tôi hình như quan trọng hơn sức khỏe của bà nội.
”
Nói xong, cô xoay người đi vào thang máy, không thèm quan tâm tới người của nhà họ Hạ nữa.
Cô cũng không muốn bắt bọn họ quỳ, cô là thích bà cụ, bà cụ khỏe là được.
Một phút sau, Tô Nhược Hân đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.
.