CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 281

Phương Tấn bối rối nhìn Hạ Thiên Tường. Anh ta không hiểu nghiệp vụ này.

Bảo anh ta làm chân chạy, xử lý cho Hạ Thiên Tường vài việc riêng còn được, nhưng anh ta không biết nhiều về chuyện nghiệp vụ trong công ty.

Tuyệt đối không chuyên nghiệp.

“Khụ khụ…” Phương Tấn che miệng ho khan vài tiếng, tùy tiện nói: “Mọi người tự do thảo luận là được rồi.”

Bằng không, chờ quản lý cấp cao này báo cáo công việc xong, anh ta căn bản không biết phải đánh giá thế nào.

Vẫn đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ đi.

Anh ta không có bản lĩnh của Hạ Thiên Tường. Rõ ràng lúc quản lý cấp cao kia báo cáo, Hạ Thiên Tường vẫn luôn thất thần, có vẻ như không nghe. Nhưng anh vừa mở miệng thì không ai có phản bác.

Anh ta nghe được, thậm chí cũng cảm thấy suy nghĩ của quản lý cấp cao kia về quy định hợp tác với tập đoàn Phượng Lộc thật sự chưa tỉ mỉ.

Hạ Thiên Tường ra ngoài. Lúc này Phương Tấn lại nói mời mọi người tự do thảo luận.

Đây tuyệt đối là một cuộc họp trăm năm khó gặp.

Hạ Thiên Tường không ở đây, mọi người thả lỏng hơn rất nhiều. Có người lại tò mò hỏi: “Phương Tấn, cậu Hạ vừa nhận điện thoại của ai thế?”

Nếu là tự do thảo luận, thảo luận chuyện gì cũng được.

Phương Tấn hờ hững liếc qua: “Về vấn đề này, quản lý Ôn phải hỏi cậu Hạ.”

Anh ta không có Thiên Lý Nhãn, căn bản không nhìn thấy được tên người gọi tới hiện trên màn hình di động của Hạ Thiên Tường.

Nhưng anh ta đoán chắc chắn là Tô Nhược Hân.

Hơn nữa đây là việc riêng của Hạ Thiên Tường, quản lý Ôn này muốn thảo luận trong cuộc họp của công ty là quá phận rồi.

Quản lý Ôn giơ tay lau mồ hôi trán, lúng túng cúi đầu xem tài liệu cuộc họp trong tay, không dám lên tiếng nữa.

Còn những người khác phát hiện không thể hỏi thẳng Phương Tấn, dứt khoát lấy đơn vị là hai người xì xào bàn tán, anh một câu, tôi một lời suy đoán.

Phương Tấn vui vẻ thanh nhàn. Dù sao anh ta nghe không rõ, coi như không biết gì.

Cuối cùng anh ta ung dung bịt miệng mọi người, nhưng không gạt được đám lão già trong phòng họp luôn quan tâm tới từng cử chỉ hành động của Hạ Thiên Tường.

Anh ta dứt khoát bất kể.

Hạ Thiên Tường đã ra khỏi phòng họp.

Thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất cuối hành lang, tầm mắt thu hết cảnh xe cộ tấp nập và các tòa nhà cao tầng san sát rất hoành tráng ở thành phố T: “Em rất muốn tôi qua à?”

Giọng nói dịu dàng trầm lắng cứ xuyên qua điện thoại truyền đến trong tai Tô Nhược Hân như vậy.

Tô Nhược Hân thoáng ngẩn người, có phần không hiểu được phản ứng của người đàn ông này: “Rốt cuộc anh có bận không?”

“Còn được.”

“…” Còn được là bận hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi