CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 292

“Không thể nào, cô ấy không bằng một phần của ông mới đúng chứ. Tôi chỉ nghe nói tới thánh thủ Trung y, chứ chưa nghe trong giới châm cứu có cô gái trẻ tuổi thế này bao giờ. Ông Mạc, ông đừng bị cô ta hù doạ.”

“Ông Mạc đúng là khiêm tốn, sao phải nuôi lớn chí khí của người mà, tự huỷ uy phong của mình? Dù sao họ hàng nhà tôi đều nói ông là bác sĩ tốt rất có lòng nhân từ.”

“Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ nghe nói đến ông, chưa nghe nói tới cô gái trẻ này bao giờ.”

Mạc Tử Đơn thấy mọi người lại trở nên phấn khích thì không khỏi cau mày: “Mọi người tránh ra hết đi, nếu còn không tránh ra, không khí ở đây không lưu thông, nếu người bị thương không tỉnh lại được thì Mạc Tử Đơn tôi sẽ tìm mọi người nói lý đấy.”

Không ngờ Mạc Tử Đơn mà mọi người đều ngưỡng mộ nói một lúc lại nói giúp Tô Nhược Hân, hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn cô vô cùng kính nể.

Không hề giả tạo.

Lúc này vẻ mặt đám đông mới trở nên nặng nề.

Khi họ đang tự nghi ngờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu gần ngay gang tấc rồi dừng lại.

“Xe cứu thương đến rồi, sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?”

“Không phải cô gái kia nói xe cứu thương đến là anh ta sẽ tỉnh lại được sao?”

“Tôi thấy là cô ta nói linh tinh thôi, không biết học được cách chơi bán đồ hàng từ đâu rồi lừa gạt mọi người nữa.”

“Nếu người này chết thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.”

“Đúng đúng, phải chịu trách nhiệm.”

Tô Nhược Hân hoàn toàn không để tâm tới công kích của những người này, cô tập trung nhìn người đàn ông đang nằm trên đất với ánh mắt sáng ngời.

Đồng thời, Mạc Tử Đơn cũng giống như cô, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên đất, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.

Tiếng ồn ào liên tục cất lên.

Bác sĩ và y tá trên xe cấp cứu đi xuống, chạy về phía bên này.

“Tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi.” Mạc Tử Đơn kích động hô lên.

Ông ta vừa hô lên, đám đông vốn đang ồn ào lập tức im lặng như tờ.

Nếu người hô lên là Tô Nhược Hân, chỉ người nào tận mắt nhìn thấy người đàn ông tỉnh lại thì mới tin, những người khác sẽ không tin.

Nhưng người hô lên không phải Tô Nhược Hân, mà là Mạc Tử Đơn thánh thủ Trung y trong truyền thuyết mà bọn họ đều biết, mọi người không tự chủ được đều tin tưởng.

Từng ánh mắt đều nhìn vào người đàn ông nằm trên đất, chỉ thấy anh ta từ từ mở mắt, nhìn đám người trước mặt bằng ánh mắt khó hiểu.

Đôi mắt mở ra đã chứng minh tất cả.

Anh ta đã tỉnh.

Thật sự đã tỉnh.

Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Tránh ra, mau tránh ra.” Đồng thời cô cũng nói với người đàn ông kia: “Anh đừng cử động, trên đầu anh đang có kim châm cứu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi