CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 298

Tô Nhược Hân nhìn túi đồ trên tay anh, cuối cùng không nhịn được, cô nói: “Anh mua nhiều đồ như vậy là tính sau này cũng ở lại chung cư à?”

Tính ra thì chung cư kia là nhà của anh.

Nếu anh thật sự muốn ở, hình như cô phản đối cũng vô dụng.

Nhà của ai người đó có quyền.

“Ừ.”

“Này, đó là chung cư của tôi và Chúc Hứa mà.”

“Cũng có phần của tôi.”

“…” Tô Nhược Hân không nói được lời nào, hình như cho tới bây giờ, lần nào Hạ Thiên Tường nghiêm túc nói lý với cô thì cô cũng chưa lần nào nói lại được anh.

Ra khỏi siêu thị, ánh mặt trời rực rỡ, lại có cảm giác năm tháng yên bình.

“Hạ Thiên Tường, chúng ta gọi xe đi.” Anh xách nhiều đồ, cô cảm thấy để một người đường đường là Tổng giám đốc như anh đi xách đồ trên đường cái thật không ra thể thống gì.

Người đàn ông như anh nên ngồi trên ghế chỉ điểm giang sơn mới đúng.

“Không cần, em đi theo tôi, chúng ta về đến nhà ngay đây.”

Hạ Thiên Tường như nghiện rồi, anh ngày càng thích cảm giác được nhìn như một nhà ba người.

Khi đi qua đường Hoàng Đạo, hiện trường tai nạn xe cộ đã không còn nữa.

Điều duy nhất khiến người ta nhớ tới không cách đây không lâu chỗ này từng xảy ra tai nạn xe cộ chính là hàng lưới sắt bị phá hủy kia.

Người được cứu tỉnh đã đi bệnh viện từ lâu.

Tô Nhược Hân đột nhiên nhớ tới một việc: “Hạ Thiên Tường, bộ âu phục của người kia giống hiệu mà anh từng mặc.”

“Ừ.” Hạ Thiên Tường thản nhiên đáp lại chỉ một chữ.

“Còn cùng màu với anh nữa.”

“Ừ.”

“Thật trùng hợp.”  Tô Nhược Hân đứng lại nhìn bóng dáng Hạ Thiên Tường, bộ âu phục sẫm màu khiến thân hình anh càng thêm cao ráo, tôn quý vô cùng, chỉ là khi suy nghĩ sâu hơn thì trong đầu lại nghĩ tới điều gì đó.

Cô đang muốn men theo dòng suy nghĩ đó thì Chúc Hứa trong lòng cô tỉnh dậy: “Dì nhỏ, mua xong rồi ạ?”

“Ừ, mua xong rồi, cháu xem, chú Hạ của cháu đang cầm đó.”

“Oa oa, nhiều quá nhiều quá, chú Hạ, lúc sau có mua đồ chơi cho cháu không ạ?” Cậu bé hưng phấn trượt xuống khỏi ngực Tô Nhược Hân, hai chân ngắn chạy đuổi theo Hạ Thiên Tường.

“Không mua.” Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm buổi chiều nay, đây là lần đầu tiên anh đi siêu thị.

Cũng là lần đầu anh đi siêu thị cùng phụ nữ và trẻ nhỏ, vốn còn nghĩ rất nhàm chán, không ngờ khi nhìn những chiến lợi phẩm này, anh lại cảm thấy cuộc sống vốn nên là như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi