CHƯƠNG 312
Anh đã bảo chị Chiêm đến để chăm sóc cho Chúc Hứa rồi, nếu anh còn ở lại thì cũng không có phòng mà ngủ.
Anh cũng không thể ngủ ở phòng cô được, dù gì cũng có thêm chị Chiêm, anh không cần mặt mũi nhưng cô cần.
Mở khóa vân tay xong và nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trong nhà rất yên tĩnh.
Cô thò đầu vào nhìn, chỗ trong phòng khách vốn có rất nhiều đồ chơi của Chúc Hứa lại rất sạch sẽ, nhưng trong góc thì có hai cái thùng.
Chúc Hứa không có trong phòng khách, vậy là thằng bé đã ngủ rồi.
Đi vào nhà rồi cô mới thấy Hạ Thiên Tường trên sofa.
Nhìn thấy anh rồi cô mới nhận ra anh đã ngủ.
Ngủ ngay trên chiếc sofa trong phòng khách.
Chiếc laptop để ở chế độ khóa vẫn đang được kê trên đôi chân dài ấy.
Có lẽ anh đã ngủ được một lúc.
Tô Nhược Hân cảm nhận nhiệt độ trong phòng khách, điều hòa bật hơi thấp nên thấy hơi lạnh.
Cô xoay người đi vào cái phòng trống tối qua và cầm một cái chăn ra cẩn thận đắp cho anh xong mới về phòng mình, nhưng chị Chiêm cũng không có ở đây.
Đi qua phòng của Chúc Hứa vẫn không thấy chị Chiêm.
Xem ra là Hạ Thiên Tường ở cùng Chúc Hứa cả một đêm.
Tô Nhược Hân thấy hơi áy náy. Vì cô phải chăm sóc Chúc Hứa mà một Tổng giám đốc bận rộn như anh phải dành hết thời gian ở chỗ cô.
Tắm xong, Hạ Thiên Tường vẫn đang ngủ.
Cô nhìn chiếc laptop trên đùi anh, thấy không nỡ lắm. Cô nghĩ một lúc rồi đi qua đó, định lấy laptop trên đùi anh đi để anh ngủ cho thoải mái.
Nhưng khi cô vừa vươn tay ra, tay vẫn chưa chạm vào laptop của Hạ Thiên Tường thì đã bị cầm lấy.
Sau đó cô được lòng bàn tay ấm áp khô ráo của Hạ Thiên Tường nắm chặt: “Nhược Hân…”
Cô nghe thấy giọng nói làu bàu của Hạ Thiên Tường, tưởng anh đã dậy và muốn làm việc nên không muốn cô lấy laptop của anh đi: “Hạ…”
Nhưng khi ngẩng đầu, cô bỗng ngừng lại.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông yên tĩnh dựa vào sofa, lông mi chớp nhẹ, môi hé mở, dường như có thể kêu lên hai chữ ” Nhược Hân” bất cứ lúc nào.
Ồ, anh đang mơ thấy cô ư?
Gương mặt của anh đẹp trai quá đi thôi.
Vì thế, người mê trai là Tô Nhược Hân không nhịn được mà giơ tay sờ lên mặt anh.
Cô chỉ thích sờ mặt anh thôi, vì cảm giác tuyệt vời lắm, lần nào cũng khiến cô thích đến mức không rời tay được.
Da mặt của đàn ông mà lại đẹp thế thì khiến phụ nữ phải làm sao chứ, quá đáng thật.
Sờ mặt, tiện thể lướt qua môi anh, rất mềm. Trời đất ơi, mỗi lần trượt tay qua môi đều khiến cô nghĩ đến món thạch trái cây.