CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 333

Một cảnh sát quét nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Thanh: “Bạn học này, nói chuyện phải có chứng cứ, những lời bạn vừa nói đã vi phạm pháp luật, bạn là đang phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân.”

“Anh nói cái gì? Anh nói tôi vi phạm pháp luật, anh nói tôi phỉ báng? Vậy các anh đang làm gì? Không phải các anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi sao?” Hứa Thanh Thanh bối rối, không thể tin nổi nhìn về phía cảnh sát.

Cảnh sát nói: “Chúng tôi tới không phải để bắt bạn học Tô Nhược Hân, mà là đồng ý với yêu cầu của một bệnh nhân đến cảm ơn bạn ấy, thuận tiện ghi lại chuyện bạn ấy lấy giúp người làm niềm vui, bạn học Tô Nhược Hân là người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, các bạn không thể vu cáo bạn ấy.”

“Lấy giúp người làm niềm vui? Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Cậu ta làm chuyện gì mà lấy giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa hăng hái làm? Vì sao tôi không biết gì hết?” Hứa Thanh Thanh không tin gào lên.

Không thể nào, Tô Nhược Hân là một người đáng ghét như vậy, không thể nào làm việc tốt, nhìn đã thấy ghét rồi.

“Hứa Thanh Thanh, cậu cũng không phải thần tiên, dựa vào cái gì cậu phải biết hết việc người khác làm? Cậu không biết cũng rất bình thường, cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, không phải chỉ là thi thử không bằng Tô Nhược Hân thôi sao? Thế mà cứ ghen ghét nhằm vào Tô Nhược Hân như vậy? Hứa Thanh Thanh, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu đừng có mà quá đáng.” Dương Mỹ Lan như bắn liên thanh gào lên, Tô Nhược Hân không để ý, nhưng cô ta để ý.

“Dương Mỹ Lan, cậu gào cái gì? Tôi cũng không nói cậu.”

“Bạn học này, bạn nói bạn học Tô Nhược Hân là không đúng, đây là cờ thưởng bệnh nhân nhờ chúng tôi mang đến cho bạn học Tô Nhược Hân.” Một cảnh sát khác vẫn luôn không lên tiếng mở cờ thưởng vốn đang cuộn lại trên tay ra, đưa về phía Tô Nhược Hân: “Bạn học Tô Nhược Hân hoàn toàn xứng đáng.”

Y thuật y đức sánh Hoa Đà, nhiệt tình cứu chữa như người thân.

Đây chính là hai hàng chữ lớn chính giữa cờ thưởng.

Hàng đầu tiên là: Tặng bạn học Tô Nhược Hân của Trường trung học Khải Mỹ.

Toàn bộ bạn học đều đọc xong chữ trên cờ thưởng, có bạn học không nhịn được nói: “Tô Nhược Hân, cậu cứu người?”

“Thôi đi, còn cái gì mà sánh với Hoa Đà, nói không chừng là màn kịch tự biên tự diễn, tôi không tin đâu.” Hứa Thanh Thanh lại châm chọc khiêu khích.

“Hứa Thanh Thanh , cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu.” Dương Mỹ Lan lại giận dữ nói ra.

“Bạn học này, bạn lại tiếp tục phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân, chúng tôi sẽ dẫn bạn đi.” Cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa, Hứa Thanh Thanh càn quấy quá rồi.

Lúc này Hứa Thanh Thanh mới bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Thế là, Tô Nhược Hân đi theo cảnh sát ngay trước mặt toàn bộ bạn học.

Nhưng không phải vì phạm tội nên bị dẫn đi.

Mà là vì nói rõ tình huống giúp đỡ người bị thương hôm qua nên mới bị dẫn đi.

Không đi cục cảnh sát.

Bởi vì không cần.

Chỉ đến văn phòng được dọn ra tạm thời để ghi chép lời khai, nửa tiếng là xong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi