CHƯƠNG 352
Trần Ngọc Thuý thấy bà ta lớn tiếng đã thu hút sự chú ý của học sinh và phụ huynh xung quanh thì càng to tiếng hơn.
Hôm nay bà ta là muốn tham gia đại hội này.
Đông người.
Còn có một vài việc bà ta muốn tranh luận, bà ta cũng không thể bỏ qua chuyện bụng mình bị mổ ra được.
Việc này đã từ lâu lắm rồi, nhưng gần đây bụng vẫn còn thấy đau.
Tô Nhược Hân đang muốn đứng lên, không ngờ lại có một bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô: “Có tôi ở đây.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, Tô Nhược Hân lập tức không cuống cuồng nữa, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bục giảng trước mặt, MC đang thử mic và chuẩn bị.
“Đây là đại hội cuối cùng khi em còn là học sinh cấp ba, có muốn đi lên nói gì đó không?” Hạ Thiên Tường vừa lướt điện thoại vừa nói, làm như không nghe thấy tiếng ồn ào của Trần Ngọc Thuý phía sau.
“Đại diện học sinh phát biểu à? Có lẽ cái này đã sắp xếp xong trước đại hội rồi, tôi không tham gia vào đâu.” Tô Nhược Hân chỉ muốn khiêm tốn.
“Ha ha, em thi thử ba lần được hạng nhất, em không cảm thấy mình là người thích hợp đại diện học sinh để phát biểu nhất à?” Hạ Thiên Tường không hề quan tâm đến giọng nói ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý, tựa như anh có siêu năng lực có thể bỏ ngoài tai giọng nói của bà ta vậy.
Tô Nhược Hân thấy anh nói cũng đúng, nhưng vẫn đáp: “Tôi không muốn nói gì.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Thật sự không muốn.”
Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cầm điện thoại, cũng không biết anh đang xem cái gì.
Trần Ngọc Thuý ở phía sau vẫn không chịu ra ngoài: “Đây là con trai của tôi Tô Chí Khiêm, là anh trai của Tô Nhược Hân, nó với anh nó luôn rất hoà thuận, tại sao muốn đuổi cả thằng bé ra ngoài? Cháu đúng là quá đáng, quá không tôn trọng người lớn.”
Hạ Thiên Tường không nói gì, tiếng ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý ở sau lưng càng rõ ràng hơn, cô nghe thấy lời này, đang mất kiên nhẫn muốn đích thân đuổi Trần Ngọc Thuý ra ngoài thì nghe thấy trong giảng đường yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân.
Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một người đang không nhanh không chậm đi về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó dừng lại trước mặt bà ta.
Người nọ lấy điện thoại ra lắc lư trước mặt Trần Ngọc Thuý, sau đó không biết người nọ nói gì với bà ta, bà ta nhìn vào điện thoại, sau đó rời đi theo người đó.
Tô Nhược Hân nhìn thấy Trần Ngọc Thuý dễ dàng bị người khác dẫn đi dưới sự chú ý của mọi người lập tức nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người hỏi Hạ Thiên Tường: “Anh làm à?”
“Là tự bà ta muốn đi.”
“Anh có cách gì đó đúng không?” Thật ra lúc phát hiện Trần Ngọc Thuý cũng đến, Tô Nhược Hân đã rất khó chịu.
Cô lo Trần Ngọc Thuý sẽ khiến cô mất mặt trong đại hội mấy nghìn người này.
Cho nên lúc Hạ Thiên Tường đề nghị cô đại diện học sinh phát biểu, cô đã thẳng thừng từ chối.
Cô không có tâm trạng.