CHƯƠNG 361
Đây là cảm giác bị vật dụng sắc nhọn đâm vào.
“Hạ Thiên Tường…” Trong sự nhốn nháo, trong tiếng ồn ào, trong cơn đau đớn, cô khẽ gọi tên anh.
Cô không biết Hạ Thiên Tường có nghe thấy không.
Nhưng lúc này, trong tiềm thức, cô biết rằng ngoài anh ra, sẽ chẳng ai tới cứu cô hết.
Hạ Thiên Tường nhất định phải đến cứu cô.
Bởi vì cô đau.
“Nhược Hân, tôi ở đây.” Khi cô tưởng mình sắp chết thì một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó người ấy bế cô nhanh chóng lướt qua hết người này đến người khác.
Tô Nhược Hân được bế đi qua bóng tối, đến khi ra khỏi cầu thang phòng học, đi về phía ánh sáng rực rỡ, cô mới khó nhọc mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, tôi đau.”
Cô muốn anh ôm cô vì cảm giác khi anh ôm cô rất ấm áp.
Ít nhất thì sẽ không quá lạnh nữa.
Nếu không cô sẽ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô muốn ngủ.
Không muốn mở mắt ra nữa.
Cô cũng chẳng còn sức để mở mắt.
Gió thổi nhẹ, nhưng cô không thể cảm nhận được hơi ấm của gió.
Tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tường bế cô chạy vọt vào xe cấp cứu.
Dường như cô nghe thấy anh vẫn luôn nói gì đó bên tai mình.
Từng tiếng từng tiếng ‘Nhược Hân’, anh đang gọi cô.
Dần dần cô không còn nghe thấy nữa.
Nếu trên đời có chuyện gì mà cô hối tiếc.
Cô chỉ tiếc rằng mình là con gái Trần Ngọc Thuý.
Đến khi bị đâm nhát dao ấy cô mới hiểu ra, có lẽ nhát dao đó là Trần Ngọc Thuý lên kế hoạch để trả thù cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý cho rằng bà ta bị đâm vào bụng là do liên quan đến cô.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nhát dao Trần Ngọc Thuý phải chịu quả thực có liên quan đến cô, bởi vì Hạ Thiên Tường đều là vì cô.
Chỉ vì Trần Ngọc Thuý đã từng đạp vào bụng cô.
Anh chưa bao giờ để cô bị đối xử bất công hay bị bắt nạt.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.” Khi cô mơ màng, bên tai nghe thấy từng tiếng gọi của Hạ Thiên Tường.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ nói xin lỗi, là lỗi của anh với một người, mà người đó chính là Tô Nhược Hân.
Đã rất lâu rồi Tô Nhược Hân không ngủ lâu thế này.
Giấc ngủ này dài như cả thế kỷ.