CHƯƠNG 370
Lúc này vô phải thi ba môn còn lại cho tốt trước đã.
Y tá nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, khi đưa giấy tờ cho Tô Nhược Hân, cô ta còn cố ý nhìn cô, thật sự đã hồi phục hoàn toàn.
Như thể cô gái sáng nay còn hôn mê không thể cử động không phải là cô vậy.
“Cô Tô, có thể nói cho tôi, cô tự chữa bệnh bằng cách nào không?” Chủ nhiệm khoa thấy Tô Nhược Hân chuẩn bị đi, không kìm được truy hỏi.
“Tôi biết một chút về y thuật.” Tô Nhược Hân hiểu sự tò mò của họ, ngẫm nghĩ một lát cô vẫn nói.
“Woa, thì ra là cô Tô tự chữa bệnh cho mình, giỏi thật đấy, nhà cô Tô có truyền thống học y à?”
“Không.” Tô Nhược Hân nói thật.
“Y thuật của cô Tô tốt như vậy chắc chắn sẽ thi vào trường đại học khoa y.”
“Ừm, tôi vốn muốn thi vào khoa y của trường đại học T.” Khi nói đến đây, Tô Nhược Hân cũng hơi nuối tiếc.
Nhưng cô biết hàng năm khoa y của đại học T đều lấy điểm đầu vào rất cao.
Trong trường hợp thiếu điểm của một môn, cho dù ba môn kia của cô đều được điểm tuyệt đối cũng chẳng thể vào được.
Khi cô nói vậy, các bác sĩ và y tá có mặt đều cảm thấy tiếc cho cô.
Hai người rời đi.
Ra khỏi bệnh viện để ăn cơm.
Tô Nhược Hân đã mấy ngày không ăn uống.
Thật ra thi đại học là việc đòi hỏi trí óc, buộc phải bổ sung dinh dưỡng cần thiết.
Nhưng vì Tô Nhược Hân đã lâu không ăn nên chỉ có thể gọi một số đồ ăn thanh đạm.
Thật ra cô nên ăn những món ăn dạng lỏng.
Nhưng chiều nay phải thi, ăn nhiều đồ ăn như cháo dạng lỏng dễ phải đi vệ sinh, nên cô đã gọi đồ ăn nhẹ và cơm.
Nhưng Tô Nhược Hân ăn rất ngon, rất say sưa.
Cô rất vui vì đã được sống lại.
Nhưng Hạ Thiên Tường lại không ăn được.
Anh còn ăn ít hơn cả Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cau mày: “Hạ Thiên Tường, vị giác của anh hẳn là đã khá hơn rồi chứ.” Mười thang thuốc lúc trước đến giờ cũng uống được một nửa rồi.
Nhưng nhìn anh bây giờ vẫn không ăn được như lúc trước, dường như vị giác vẫn chưa cảm nhận được.
“Chưa.”
“Cái gì? Vẫn chưa tốt lên á? Không thể nào, thuốc đó là tôi tự tay điều chế, Phương Tấn đích thân bốc thuốc và sắc cho anh mà.”
“Chưa uống.” Hạ Thiên Tường đành phải thừa nhận.
Tô Nhược Hân mím môi lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, anh đúng là không thể khiến người ta yên tâm được.”
“Cạch”, đôi đũa trong tay Hạ Thiên Tường rơi vào trong bát cháo, anh thật sự không ngờ Tô Nhược Hân lại nói như vậy.