CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 384

“Tôi báo danh là có thể trúng tuyển sao?” Tô Nhược Hân khẽ lắc ly rượu trong tay, đờ đẫn nhìn rượu màu đỏ thẫm sóng sánh.

“Đúng vậy.” Giọng điệu Hạ Thiên Tường rất chắc chắn.

Tô Nhược Hân lại lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng nếu chút thành tích kia của tôi mà thật sự trúng vào đại học T, sẽ chỉ đổi lấy sự giễu cợt của đám bạn đại học T thôi. Nếu vậy tôi ở đại học T chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Tôi sẽ không báo danh vào đó đâu.”

“Với thành tích của em thì dư sức thi vào đại học T.” Hạ Thiên Tường ăn ngay nói thật.

“Vậy thì sao chứ? Thế giới này chỉ tin vào tổng thành tích cuối cùng, sẽ không quan tâm xem có phải tôi thi thiếu một môn hay không.” Tô Nhược Hân nói một tràng, vành mắt lại đỏ hoe.

“Tiểu Hân…” Nhìn Tô Nhược Hân như vậy, Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô quả nhiên để ý.

Hóa ra, lúc trước cô luôn cười thản nhiên chẳng qua là cố tỏ ra mình mạnh mẽ mà thôi.

Kết quả vừa uống rượu, một mặt chân thật nhất lại được thể hiện ra trước mặt anh.

“Hạ Thiên Tường, chúng ta là anh em, anh không chê tôi xui xẻo là tốt rồi. Nếu không, tôi sẽ không để ý tới người anh em như anh nữa.” Tô Nhược Hân uống nhiều, vỗ vai Hạ Thiên Tường với dáng vẻ đặc biệt phóng khoáng giống như hai anh em tốt.

“Không phải là anh em.”

“Vậy là gì? Chị em à?” Vậy anh cũng quá ái đi?

Hạ Thiên Tường khẽ day giữa chân mày, rất muốn nói quan hệ giữa bọn họ là quan hệ nam nữ. Nhưng anh nghĩ đến quyết định sau đó của mình, cuối cùng lại nhịn xuống.

Anh không lên tiếng, Tô Nhược Hân cười ha ha: “Hạ Thiên Tường, anh còn thật sự muốn ái à? Tôi đại biểu tất cả gay trên đời này khinh bỉ anh.”

“Không được.”

“Không được cũng khinh bỉ rồi.” Tô Nhược Hân mới không quan tâm, tiếp tục tranh cãi với Hạ Thiên Tường.

Cô thật sự uống không tốt, cộng thêm tâm trạng hôm nay không vui, nhất thời uống nhiều rồi.

“Tiểu Hân, em đừng uống nữa, em uống nhiều rồi.” Hạ Thiên Tường lại muốn cướp ly rượu của cô.

“Không, tôi không uống nhiều, tôi không có say.” Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, lại nhanh chóng ngây người nhìn rượu sóng sánh trong ly tiếp: “Trước đây, lúc tôi ở cùng anh ấy, anh ấy cũng rất xui xẻo. Hạ Thiên Tường, có phải mạng tôi quá cứng, lúc nào cũng mang tới tai họa cho người khác không?”

Hạ Thiên Tường cũng uống rượu, nhất thời không chú ý tới câu nói ‘anh ấy cũng rất xui xẻo’ kia của Tô Nhược Hân, tiếp lời cô: “Không đâu. Nếu không phải nhờ có em, tôi đã chết rồi. Cho nên em không có gây họa cho tôi, em mang tới cho tôi không phải là tai họa, xui xẻo mà là cuộc sống mới.”

Hạ Thiên Tường vừa nói như vậy, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Đúng vậy, tôi mang tới cuộc sống mới cho anh.”

“Còn có Hạ Thiên Chiếu, Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn đều là người em đã cứu. Nếu không có em, bây giờ bọn họ kẻ chết, người để lại sẹo, vậy làm sao có thể là xui xẻo được? Rõ ràng là em mang phúc tới cho bọn họ.”

Tô Nhược Hân toét miệng cười: “Cậu Hạ nói rất đúng, đều đúng hết.”

Uống rồi, nói rồi, khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ nhờ mấy câu nói qua loa của Hạ Thiên Tường.

Ăn no rồi, rượu cũng đủ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi