CHƯƠNG 389
Hot boy và hot girl…
Bây giờ, Hạ Thiên Tường thật muốn xử boy này rồi.
Tô Nhược Hân đang ngủ say, chợt rùng mình một cái, thậm chí còn khẽ gọi tên Hạ Thiên Tường.
Đáng tiếc, người đàn ông ở ngoài ban công đã bỏ lỡ.
Hạ Thiên Tường dập điếu thuốc, sau đó thậm chí không vào phòng Tô Nhược Hân mà rời đi luôn.
Trong bóng đêm, chiếc xe Bugatti chở anh chạy không mục đích trên đường phố của thành phố T.
Qua giờ cao điểm, thành phố không ngủ chỉ còn lại bóng đêm dịu dàng, lãng mạn và tuyệt đẹp.
Hạ Thiên Tường lái xe, trong đầu trước sau vẫn không thể nào quên được gương mặt nhỏ nhắn ngà ngà say kia.
Ngọt ngào giống như một quả nho làm anh muốn nuốt chửng.
Đêm đó, Hạ Thiên Tường chạy đến khi xăng trong xe Bugatti sắp hết, mới vội vàng quay về biệt thự Bán Sơn.
Mấy ngày không về.
Trong biệt thự vẫn như trước đây, trời tối là vắng tanh vắng ngắt.
Anh đỗ xe và vào phòng khách, vừa định vào thang máy lên tầng thì nghe phía sau vọng đến một giọng nói: “Thiên Tường, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Hạ Thiên Tường đứng lại nhưng không xoay người, cứ quay lưng như vậy nói với Lục Diễm Chi: “Nói.”
Giờ phút này, giọng nói không hề có hơi ấm làm nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống.
Sự ấm áp của anh từng được trao cho một người, bây giờ không biết còn có thể cho người nào nữa.
“Thiên Tường, con nói chuyện với mẹ như vậy sao? Dù gì mẹ cũng là mẹ con.” Lục Diễm Chi nhíu mày, chắc đã ở đây chờ Hạ Thiên Tường rất lâu.
Hạ Thiên Tường day trán, xoay người đi tới trước ghế sofa và ngồi xuống: “Nói.”
“Con uống rượu à?” Lục Diễm Chi ngửi được mùi rượu trên người anh, không khỏi sa sầm mặt.
“Ừ.”
“Con uống rượu còn lái xe? Lần trước con không chết, bây giờ vẫn không để tâm thật à? Con không thể nhớ lâu hơn sao?” Lục Diễm Chi quát, chỉ tiếc dạy mãi không nên.
“Nói chuyện.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, giọng nói khàn khàn, mắt đỏ như máu. Trong ánh mắt anh nhìn Lục Diễm Chi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Lục Diễm Chi thấy con trai như vậy thì thở dài: “Con đã không tới công ty bảy ngày rồi. Đám lão già kia đã bắt đầu rục rịch.”
“Biệt thự riêng Hâm Đằng, con biết rồi.”
“Con biết bọn họ tập trung ở biệt thự riêng Hâm Đằng bàn bạc làm thế nào để đánh ngã con, thế mà con còn có thể vì Tô Nhược Hân mà không tới công ty liên tục bảy ngày. Thiên Tường, con là Chủ tịch một tập đoàn công ty, con làm thế khiến mẹ quá thất vọng rồi.”
“Mẹ gọi con lại, chỉ để nói cho con biết chuyện này à?”
“Lẽ nào mẹ nói cho con biết chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào mẹ phải trơ mắt nhìn con bị mất đi chức Chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, sau đó mới nói cho con biết sao?” Lục Diễm Chi sốt ruột khi thấy Hạ Thiên Tường thờ ơ trước lời bà ta nói.