CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 393

Tự mình sắp xếp chuyện của chị Trương xong, Hạ Thiên Tường quay người nhìn Mục Phúc: “Lấy hết đồ vốn của Tô Nhược Hân về, một món cũng không thể thiếu.”

“Là… là chị Trương thu dọn, chờ chị ta đến rồi đưa trả lại, được không?” Mục Phúc lau mồ hôi trán, cảm thấy số mồ hôi vã ra vì sợ hãi lúc này sắp bằng số mồ hôi vã ra vì sợ hãi của cả một năm trước rồi.

“Được, vậy bây giờ tôi chờ ở đây.”

“Vâng.” Hạ Thiên Tường không ngủ, Mục Phúc cũng không dám ngủ, bây giờ chỉ mong Phương Tấn làm việc nhanh chút, mau chóng đón chị Trương trở về, nếu không ông ta cũng cảm thấy địa vị quản gia nơi này của mình đã bắt đầu lung lay sắp đổ rồi.

Lục Diễm Chi nhìn đến đây, thấy không khuyên được Hạ Thiên Tường, nhưng bà ta cũng không tức giận, trái lại mỉm cười nói: “Được rồi, chờ chị Trương đến rồi con đi nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm mai còn có hội nghị thường kỳ của công ty, không thể vắng mặt nữa.”

“Biết rồi.”

Câu trả lời cộc lốc khiến Lục Diễm Chi hận không thể ra tay chém người.

Nhưng đây lại là con trai ruột của bà ta, đành phải thở dài một hơi: “Mẹ đi nghỉ ngơi, con cũng nghỉ ngơi sớm chút, sức khỏe quan trọng.”

Đừng tưởng rằng bà ta không biết, năm ngày năm đêm Hạ Thiên Tường trông coi Tô Nhược Hân này gần như không ăn không ngủ.

Cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh, Hạ Thiên Tường mở hộp thuốc lá, rút một điếu rồi đi ra ban công của căn phòng.

Rõ ràng mới rời khỏi nhà trọ của Tô Nhược Hân không bao lâu, lại cảm thấy dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.

Bởi vì, anh đã bắt đầu thấy nhớ Tô Nhược Hân rồi.

Tô Nhược Hân say rồi ngủ rất ngon rất sâu.

Thi đại học xong, cuối cùng cũng có thể thả lỏng ngủ một giấc ngon lành.

Lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau.

Nhìn gian phòng quen thuộc, đầu tiên là hoảng hốt trong phút chốc, sau đó lập tức nhảy xuống giường lao ra ngoài, đúng lúc bắt gặp chị Chiêm: “Chị Chiêm, là Thiên Tường đưa tôi về sao?”

“Chắc vậy, buổi sáng tôi đưa Tiểu Hứa đi nhà trẻ về thì đã thấy cô ở trong phòng rồi.”

“À.” Tô Nhược Hân gật đầu, tối qua lúc cô còn tỉnh táo ở cùng với Hạ Thiên Tường, lúc sau hẳn là uống nhiều quá, cho nên không có chút ấn tượng gì về việc Hạ Thiên Tường đưa cô về.

Duỗi lưng một cái, Tô Nhược Hân liếc nhìn phòng bếp, cô đói rồi.

Chị Chiêm nhìn ánh mắt đáng yêu của cô, cười nói: “Đói rồi hả, muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”

“Tôi muốn ăn mì cán tay, chị Chiêm biết làm không?”

“Biết, chờ chút, tôi làm một bát trứng gà xào tương, rắc một ít hành lá, đảm bảo thơm ngon, cô ăn lần một lại muốn ăn lần hai.”

“Được, làm phiền chị rồi.”

“Không phiền, bây giờ tôi đi nấu, nấu xong sẽ gọi cô.”

“Ừm.” Tô Nhược Hân đáp lại một tiếng rồi trở về phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi