CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 464

Nhìn một lúc, cô gửi cho anh một tin nhắn: “Nhớ uống thuốc, ngủ ngon.”

Mỗi một chữ đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Anh chỉ mới rời đi, nhưng hình như cô hơi nhớ anh rồi.

Đó là một cảm giác nhớ khiến cô thấy không quen.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.

“Nhược Hân xấu xa, lại có chuyện gì thế? Cậu lại muốn hỏi ý kiến xem có phải Hạ Thiên Tường có tình cảm với cậu không à? Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, từ trên xuống dưới mỗi một tế bào trên người anh ta đều đang nói anh ta thích cậu, tớ không có hứng thú với anh ta, không thể động vào chồng của bạn cậu có hiểu không?”

“Dương Mỹ Lan, hình như tớ có cảm giác với anh ấy.” Tô Nhược Hân hoàn toàn không quan tâm đến câu nói rất dài của Dương Mỹ Lan, nhỏ giọng nói.

“Thật không? Có phải cậu yêu anh ta rồi không?”

“Tớ không biết, còn phải chắc chắn hơn, dù sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim tớ sẽ đập nhanh hơn, cậu hiểu không?”

“Tô Nhược Hân, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi, thật sự không dễ dàng gì.” Dương Mỹ Lan xúc động nói.

“Còn không phải vì cậu ngu ngốc sao, cậu nói không rõ những gì cậu nhìn thấy, nếu cậu nói rõ ràng ra, tớ đã biết từ lâu là anh ấy thật sự thích tớ chứ không phải đang nói đùa với tớ rồi.”

“Này, nói tới nói lui, bản thân cậu không nhạy bén mà còn trách tớ hả?” Dương Mỹ Lan cảm thấy hơi uất ức.

“Trách cậu đấy thì sao.” Tô Nhược Hân bật cười, trong giọng nói cũng lộ ra sự vui vẻ.

Cô chưa từng biết có cảm giác với một người đàn ông sẽ như thế này.

“Tớ cũng lo rằng cậu không nỡ từ bỏ Qúy Căn Nguyên , Tô Nhược Hân, cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu thật sự có cảm giác với Hạ Thiên Tường, sau này nếu gặp lại Qúy Căn Nguyên thì không được trêu chọc anh ta nữa.” Dương Mỹ Lan cảnh cáo Tô Nhược Hân.

“Tớ biết, cậu đừng rắc muối lên vết thương của tớ nữa.” Bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác của cô với Qúy Căn Nguyên và với Hạ Thiên Tường hoàn toàn khác nhau.

Cho nên cô phải nghiêm túc cảm nhận cảm giác với Hạ Thiên Tường.

Sau khi chắc chắn rồi hẳn quyết định mọi thứ.

“Được rồi, tớ nghèo lắm, làm gì có tiền mua muối, sao lại rắc muối lên người cậu được, đúng rồi, Nhược Hân, cậu dự tính điểm của cậu bao nhiêu?”

“Chắc là năm trăm chín mươi.” Thật ra là năm trăm chín mươi bảy, nhưng Tô Nhược Hân vì khiêm tốn nên nói ít đi bảy điểm.

“Tô Nhược Hân, tớ khoảng năm trăm tám, vậy tớ và cậu cùng đăng ký vào một trường đại học đi, cậu đăng ký chuyên ngành cậu thích, tớ tuỳ tiện đăng ký một ngành không hot lắm, có thể đỗ thì tốt, dù sao tớ cũng muốn học cùng một trường với cậu.”

“Được, học cùng một trường.” Biến Dương Mỹ Lan từ bạn học cấp ba thành bạn học đại học cũng được đấy chứ.

“Đúng rồi, Hạ Thiên Tường vẫn chưa xử lý Triệu Giai Linh kia, vừa nghĩ đã thấy tức, cậu không tức giận sao?”

“Không giận.”

“Cậu suýt thì mất mạng mà còn không tức giận à? Tô Nhược Hân, chuyện này cậu phải ép anh ta cho cậu một lời giải thích hợp lý, nếu không cậu đừng thích anh ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi