CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

CHƯƠNG 483

Hạ Thiên Tường quay lưng về phía Tăng Hiểu Khê, nhẹ nhàng buông tay Tô Nhược Hân ra, đầu tiên là dịu dàng nói: “Ở lại đây phải ăn ngon ngủ ngon.” Sau đó, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Nếu gầy đi một lạng hay rụng một sợi tóc, anh nhất định sẽ dỡ bỏ căn biệt thự này.”

“Hạ Thiên Tường, cậu đang uy hiếp tôi à? Tô Nhược Hân ở chỗ tôi sẽ chỉ béo lên thôi, sẽ không mất một lạng thịt cũng không rụng một sợi tóc, điều kiện tiên quyết là tốt nhất cậu đừng có trêu con bé.”

“Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hạ Thiên Tường không cãi vả với Tăng Hiểu Khê, anh nói thêm một câu rồi cất bước rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa lớn, sau đó, cô và Tăng Hiểu Khê còn chưa xoay người đã thấy có chó săn đi lại bên ngoài biệt thự.

Vừa nhìn đã biết là đến chụp ảnh cô và Tăng Hiểu Khê.

Cô phát hiện, đương nhiên Tăng Hiểu Khê cũng phát hiện ra: “Đừng sợ, chúng ta vào trong trước đã.”

Tô Nhược Hân chỉ đành đi theo Tăng Hiểu Khê vào biệt thự của nhà họ Cận.

Vừa bước vào, Cận Hồng Huy đã tiến tới nghênh đón: “Mọi chuyện đều thuận lợi chứ? Có ai làm khó mọi người không?”

“Có thể xem là ổn, có Hạ Thiên Tường làm vệ sĩ cho tôi nên mọi chuyện đều thuận lợi, cũng không ngờ cậu ta lại ra dáng như thế, làm vệ sĩ rất tiêu chuẩn.” Tăng Hiểu Khê cười nói.

“Bà xã, mọi người thuận lợi cũng không phải đều là công lao của Hạ Thiên Tường, tôi cũng có gọi mấy cuộc điện thoại đấy.” Cận Hồng Huy cố hết sức tranh công trước Tăng Hiểu Khê, vẫn là người đàn ông tốt cưng chiều yêu thương vợ bằng thực lực trong trí nhớ.

Tô Nhược Hân nhìn dáng vẻ cưng chiều vợ của Cận Hồng Huy, đột nhiên nhớ đến Hạ Thiên Tường, nếu một ngày nào đó sau này cô chắc chắn bản thân thật sự yêu anh, sau đó gả cho anh, có phải anh cũng sẽ cưng chiều cô như Cận Hồng Huy cưng chiều bà xã không.

Tô Nhược Hân nhìn Cận Hồng Huy cưng chiều bà xã như thế thì cũng thấy hâm mộ Tăng Hiểu Khê.

Người phụ nữ được cưng chiều luôn hạnh phúc nhất, cũng xinh đẹp nhất.

Nhưng Cận Hồng Huy cưng chiều Tăng Hiểu Khê như thế, Tăng Hiểu Khê lại hoàn toàn xem thường: “Được rồi, đừng lải nhải nữa, con gái của tôi đến rồi, ông có đích thân giám sát việc dọn dẹp phòng ngủ cho khách mà tôi đã trang trí từ trước không?”

“Có.” Lúc này, Cận Hồng Huy mới nhìn về phía Tô Nhược Hân.

Tăng Hiểu Khê lập tức vỗ nhẹ lên tay Tô Nhược Hân: “Gọi ba nuôi đi con.”

“Con chào ba nuôi,”

“Ừ.” Cận Hồng Huy nhìn Tô Nhược Hân, lập tức lộ ra dáng vẻ ba ruột nhìn con gái, hơn nữa còn hiền hoà hơn Tô Cảnh Đình rất nhiều: “Nhóc Tô, sau này nếu có ai dám ức hiếp con, con chỉ cần nói với mẹ nuôi, sau đó ba nuôi và mẹ nuôi sẽ cùng nhau bảo vệ con, đừng ai nghĩ đến việc bắt nạt con, con gái của Cận Hồng Huy này, nếu ai dám ức hiếp thì chính là đối đầu với ba.”

“Cảm ơn ba nuôi.” Tô Nhược Hân vui vẻ gật đầu.

Dù tốc độ nhận nuôi của ba mẹ nuôi hơi nhanh, nhanh đến mức không có quá trình gì đã gọi là ba mẹ nuôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Thiên Tường đã ngầm cho phép thì cô cũng không sợ hãi nữa, cũng yên tâm hơn.

“Không được nói cảm ơn, đều là người một nhà, nói cảm ơn thì khách sáo quá, mẹ dẫn con đi xem phòng, nếu không thích thì mẹ sẽ tranh thủ thời gian cho người trang trí thêm.” Tăng Hiểu Khê vừa nới vừa kéo Tô Nhược Hân đi về phía thang máy.

Tô Nhược Hân nhấp môi, thật ra lúc này cô muốn ăn gì đó hơn, còn phòng thì chỉ cần có giường là cô thấy hài lòng rồi, thật sự không có gì phải kén chọn cả.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi