CHƯƠNG 503
Ăn bữa tối xong, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, Tô Nhược Hân vừa lau bàn vừa nói: “Chuyện ba nuôi không thích làm nhất là dọn dẹp phòng bếp đúng không?”
“Đúng, ông ấy nói ngoài việc này, những việc khác ông ấy đều có thể làm được, nhưng ông ấy không nỡ để mẹ dọn, cho nên bèn bỏ mấy trăm triệu ra đặt làm máy rửa bát này, có phải rất tốt không?”
Tô Nhược Hân chợt bị nhét đầy họng cơm chó, còn học được kỹ năng cưng chiều vợ mới của ba nuôi, chính là không thích rửa bát bèn mua một cái máy rửa bát cao cấp.
Ừ, sau này khi cô kiếm được tiền, cô cũng sẽ mua một cái như thế.
Cô thích môi trường của nhà họ Cận, mỗi ngày giúp việc theo giờ chỉ đến một lần, đa số thời gian là người nhà ở cạnh nhau.
So với căn nhà đi đâu cũng thấy giúp việc của Hạ Thiên Tường, thì nhà họ Cận có cảm giác gia đình hơn.
Không có cảm giác bị người ngoài xâm lấn.
Dọn dẹp xong phòng bếp trong vòng mười phút, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê tiếp tục nưng mèo xem phim, Cận Hồng Huy đi đến phòng sách, ông ta nói phim của Tăng Hiểu Khê xem không có gì bổ ích cả, ông ta thà đi đọc sách còn hơn.
Tô Nhược Hân vốn cũng không thích xem phim, nhưng xem một lúc lại thấy nghiện.
Đến lúc đi tắm rửa chuẩn bị ngủ đã là mười giờ đêm.
Tô Nhược Hân hơi nhớ Chúc Hứa.
Dù đi mua sắm xong về nhà đã gọi điện thoại cho Chúc Hứa, nhưng chỉ nói mấy câu đã cúp máy.
Cho nên vừa nằm lên giường, cô lại gọi điện thoại cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa vừa mua điện thoại cho trẻ em, có thể theo dõi vị trí của cậu bé, cũng có thể gọi điện thoại.
Bên kia chỉ reo một tiếng đã có người nghe máy.
“Tiểu Hứa, sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ rồi.”
Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói trầm khàn, quyến rũ dễ nghe vang lên.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe điện thoại thay Chúc Hứa: “Sao… Sao lại là anh? Chị Chiêm không có ở nhà sao?” Cô lại nhớ đến việc người đàn ông này vì không để chị Chiêm ở phòng của anh ngủ giường của anh mà mua thêm một căn hộ dưới tầng…
“Tiểu Hứa hơi sốt, anh đến xem thử, nhưng bây giờ đã hạ sốt, ngủ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhược Hân lập tức ngồi bật dậy, dù Chúc Hứa là con của người khác, nhưng cô đã nhận nuôi, cho nên cũng xem thằng bé như con của mình.
“Nghịch ngợm, lúc đi vệ sinh thì ngã trên bồn rửa tay, bên trong môi dưới bị trầy.”
“Chảy máu à? Có đi bệnh viện xử lý không?” Tô Nhược Hân càng căng thẳng hơn, cô cũng cảm thấy bây giờ cô nên trở về chăm sóc Chúc Hứa.
“Đi rồi, đã châm cứu, bác sĩ cũng phun thuốc lên vết thương, nhưng vẫn rất đau, tạm thời việc ăn uống sẽ hơi khó khăn.”
“Vậy khi nào mới khoẻ lên được? Còn nữa, bị sốt như thế không sao chứ?”
“Có lẽ ngày mai sẽ khoẻ hơn, em đừng lo, về phần bị sốt, anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ hỏi thăm, bác sĩ nói có lẽ thằng bé bị sợ, uống thuốc hạ sốt sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, quả nhiên bây giờ mới hơn một tiếng đã hạ sốt, cũng ngủ rồi.”