CHƯƠNG 507
“Được, sau này sẽ không như thế nữa.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới chuyển chủ đề: “Tiểu Hứa ngủ có ngon không.”
“Ngủ ngon lắm, có chị Chiêm ở đó, sẽ không sao đâu.”
“Ừm.” Thật ra nếu anh không nói, cô cũng đoán được anh lại mời chị Chiêm lên tầng rồi.
Có đôi khi, anh làm gì cũng rất kỹ càng chu đáo.
“Không cảm ơn tôi à?” Hạ Thiên Tường chợt cười hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười dịu dàng của anh, Tô Nhược Hân như bị hút hồn, nuốt nước miếng, giọng nói trở nên khô khốc: “Không phải… anh không muốn tôi nói cảm ơn à?”
Mỗi lần cô nói cảm ơn, anh đều tỏ vẻ không vui.
“Không phải bằng lời, mà là bằng hành động.” Hạ Thiên Tường vẫn cong môi cười dịu dàng, nụ cười kia khiến Tô Nhược Hân nghe mà tim đập thình thịch.
Sau đó, vào lúc cô vẫn đứng im không nhúc nhích, anh chợt đến gần: “Để tôi dạy em.”
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu “rầm” một tiếng, trở nên trống rỗng.
Thật ra cô rất muốn phản kháng, nhưng thân thể và giác quan của cô đã quen với việc Hạ Thiên Tường đột nhiên tập kích như thế, chỉ trong nháy mắt, anh đã đè lên người cô.
Giống như việc hôn nhau là một đạo lý hiển nhiên, xảy ra giữa hai người họ cũng là chuyện rất bình thường vậy.
Lúc cô đang mơ màng, chợt nghe anh nói: “Lấy hơi.”
Tô Nhược Hân hơi bối rối, sau đó học theo anh lấy hơi.
Nhưng chợt cảm giác tim đập nhanh hơn.
Dường như cô đã bắt đầu quen với phong cách bá đạo điên cuồng này của anh.
Màn hình điện thoại đã tự động khoá.
Cho nên, trong phòng ngủ đóng kín cửa sổ chỉ còn lại hơi thở trên người Hạ Thiên Tường, vô cùng nồng, nồng đến mức khiến cô lún sâu vào bên trong, không thể thoát ra được.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thật ra tiếng gõ của cũng không lớn, là cố ý gõ nhẹ.
Nhưng tiếng gõ cửa này lại vang lên lúc Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ở cạnh nhau, có cảm giác như nó trở nên to hơn.
Hai người lập tức tách nhau ra.
Tô Nhược Hân cuống quýt: “Hạ Thiên Tường, anh mau đi đi.”
Toi rồi, có phải có người phát hiện Hạ Thiên Tường lén lẻn vào, sau đó Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy biết, bây giờ đến để bắt gian hai người không.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân càng hoảng hốt.
Có cảm giác như cô và Hạ Thiên Tường lén lút bị phát hiện vậy.
Vì nơi này không phải căn hộ của Hạ Thiên Tường mà cô thuê, cũng không phải nhà số 888 của Hạ Thiên Tường, càng không phải một khách sạn nào đó.
Cô vào nhà họ Cận, lại còn cùng một người đàn ông…