CHƯƠNG 512
“Anh Cả, anh nhìn đi đâu thế, không phải đã dẫn đến trước mặt anh rồi sao?” Tăng Hiểu Khê nói xong bèn đẩy Tô Nhược Hân đến trước mặt anh cả của bà ta.
Tăng Bá thoáng sửng sốt: “Cao nhân mà em nói sẽ dẫn đến là cô gái này à?”
Lúc xuất phát, Tô Nhược Hân cố tình mặc quần ống rộng và áo cộc tay có thể trông già dặn hơn, đã cố hết sức khiến bản thân trong có vẻ chín chắn rồi.
Nhưng người khác vẫn thấy cô quá trẻ tuổi.
Chỉ có sự non nớt.
Cho nên vừa thấy cô còn trẻ như thế, ánh mắt của Tăng Bá lập tức thay đổi.
Chỉ còn thiếu điều muốn nói: ‘A Khê, em đang đùa cái gì đấy’.
Tô Nhược Hân cũng không thèm để tâm: “Cậu, cháu Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn cháu đến thăm ông ngoại, cháu có thể đứng nhìn từ xa không?” Tô Nhược Hân nhớ đến việc ông cụ đang cấp cứu, chắc chắn là ở trong phòng ngủ của ông cụ.
Phòng ngủ có lớn hơn nữa cũng không thể quá lớn, dù Tăng Bá không muốn cô đến gần quan sát cũng không sao, cô đứng trước cửa là có thể nhìn ra tình trạng của ông cụ rồi.
“A Khê, em thật sự nhận con gái nuôi à?” Vừa nghe Tô Nhược Hân gọi Tăng Hiểu Khê là mẹ nuôi, Tăng Bá vẫn tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, ông ta đã nghe nói từ lâu rồi, nhưng vẫn không xem trọng.
“Để Nhược Hân khám bệnh cho ba đã rồi nói sau, đi.” Tăng Hiểu Khê thì vô cùng tin tưởng Tô Nhược Hân, lúc bà ta cho rằng bản thân bị bệnh sắp chết, Tô Nhược Hân thậm chí còn không cần cho bà ta dùng thuốc đã chữa khỏi bệnh cho bà ta.
Kỹ thuật cao siêu như thế, bà ta thật sự rất tin phục.
Cho nên bà ta không hề nghi ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, đó cũng là lý do bà ta dẫn cô đến đây.
“A Khê, xem thử cũng được, nhưng chữa bệnh thì không cần đâu, bên trong có bác sĩ, em không thể làm bậy với con bé được.”
Ặc, đây rõ ràng là cho rằng Tô Nhược Hân đến để làm mọi chuyện rắc rối hơn.
Tô Nhược Hân cũng không giải thích.
Vì những gì đã trải qua và kinh nghiệm nói với cô, có giải thích cũng vô dụng.
Trừ khi thật sự chữa khỏi bệnh, nếu không, sẽ không có ai tin tưởng năng lực của cô.
Thang máy lên lầu.
Trong phòng ngủ chính ở cuối tầng hai.
Tô Nhược Hân còn chưa đi đến đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Rất nồng.
Cô cau mày, cùng Tăng Hiểu Khê bước nhanh đến đó.
Tăng Hiểu Khê cũng không quan tâm Tăng Bá có cho phép hay không đã mở cửa phòng của ba ra.
Đèn phòng ngủ sáng trưng, mùi thuốc khử trùng càng nồng nặc hơn.
Cửa nối với ban công đóng chặt, cửa sổ cũng kéo rèm thật dày.
Dù là nước khử trùng cũng không thể lấn át được mùi trong căn phòng.
Đó là mùi đã lâu không thông gió.