CHƯƠNG 525
Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tất cả các người đều tưởng ông cụ bị bệnh phổi, đúng không?”
Mạc Tử Đơn gật đầu: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Không phải. Bệnh này của ông cụ thoạt nhìn là bệnh phổi nhưng thật ra không phải. Ông ấy mắc hội chứng rối loạn chức năng đa cơ quan.”
“Cho nên, vừa rồi khi cô châm kim, không chỉ châm ở chỗ tim, còn có đầu, không chỉ tương ứng với phổi mà còn tất cả cơ quan nội tạng?” Mạc Tử Đơn được gọi là thánh thủ Trung y, có thể nói là trình độ Trung y tương đối tình thâm.
Cho nên, vừa gặp được Tô Nhược Hân khám chữa bệnh cho ông cụ, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội học tập tốt như vậy.
“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân nói xong lại ngáp một cái. Cô buồn ngủ rồi.
Tầm này đã là rạng sáng, đã đến giờ ngủ rồi.
“Y thuật của cô bé Tô khiến người ta thật sự khâm phục. Bây giờ, cô đi nghỉ đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi là được rồi.” Ánh mắt Mạc Tử Đơn nhìn Tô Nhược Hân chắc chắn không phải là ánh mắt nhìn một đứa trẻ. Cho dù Tô Nhược Hân không nhận ông ta làm đồ đệ, ông ta vẫn tự xem mình là đồ đệ của Tô Nhược Hân.
“Vậy được, tôi về trước, ở đây giao lại cho ông.” Tại không biết Tăng Hiểu Khê có thể quay về nhà họ Cận không, cho nên Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Tăng Hiểu Khê: “Mẹ nuôi, mẹ còn về nhà không?”
“Ở đó yên tĩnh, ở đây đông người. Nếu con về, mẹ nuôi sẽ về nhà cùng con.”
“Không cần, không cần, con tự về căn hộ của mình cũng được.”
“Không được, dạo này con không thể rời khỏi tầm mắt của mẹ. Bằng không, nếu con rơi một cọng tóc, mẹ cũng phải…”
“Hiểu Khê.” Nhưng… Tăng Hiểu Khê còn chưa nói hết, đã bị Cận Hồng Huy ngắt lời.
Tăng Hiểu Khê liếc nhìn Cận Hồng Huy, lộ vẻ mặt chợt nhớ ra, sau đó nói với Tô Nhược Hân: “Con là con gái, dạo này thành phố T không an toàn, con cứ đi theo mẹ đi.”
Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Cận Hồng Huy. Cô hiểu rõ, ba nuôi, mẹ nuôi cô chắc chắn đã viết giấy cam đoan với Hạ Thiên Tường, không thể để cho cô xảy ra bất kỳ bất trắc nào.
Đây là vì Triệu Giai Linh trước sau hai lần tấn công cô, sau đó Hạ Thiên Tường không yên tâm.
Bản thân anh không thể luôn luôn dẫn cô đi theo bên cạnh, nên chọn Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê có thể khiến cho anh tin tưởng và có năng lực bảo vệ cô.
Tô Nhược Hân vừa nghĩ đến những điều này, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Được, con nghe lời mẹ nuôi, ba nuôi.”
Anh đã quan tâm cô như vậy, cô không thể bướng bỉnh, tăng thêm phiền phức cho người ta được.
Cô là cô gái tốt.
Tăng Hiểu Khê quay đầu nhìn Tăng Bá: “Anh cả, chuyện ở đây lại giao cho các anh, em dẫn Tiểu Hân về nhà nghỉ ngơi trước. Ngày mai, bọn em lại tới.”
“Được.” Tăng Bá nhìn Tô Nhược Hân, thật ra rất muốn cô ở lại trông ông cụ. Có điều thấy Tô Nhược Hân có vẻ không hề lo lắng cho ba mình, lại nghĩ tới Tô Nhược Hân đã dặn dò Mạc Tử Đơn ở lại, ông ta cũng không cưỡng ép: “Ngày mai gặp.”
Tăng Hiểu Khê dắt tay Tô Nhược Hân đi ra khỏi phòng của ông cụ. Trong hành lang đều là người nhà họ Tăng, mỗi người đều nhìn Tô Nhược Hân không ngừng cảm ơn.
Tô Nhược Hân lần lượt gật đầu chào hỏi.