CHƯƠNG 546
Tính cách của cô là vậy, cô không muốn giấu diếm.
Nếu không, thật sự gả cho anh, thì sẽ phải giấu cả đời rồi.
Nụ cười của cô gái ngọt ngào, xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp nở rộ trên bàn trà.
Mê hoặc Hạ Thiên Tường, khiến anh không tự chủ được nói: “Ừ, anh thừa nhận.”
“Ngốc.” Tô Nhược Hân nói xong, đưa tay lên véo má Hạ Thiên Tường, sau đó nói: “Đói chưa?”
Hạ Thiên Tường vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh vừa khóc vừa náo loạn ban nãy của Tô Nhược Hân, nháy mắt lại cảm nhận được sự quan tâm của cô, sau đó chần chừ một giây mới nói: “Đói rồi.”
“Đi ăn đi.” Tô Nhược Hân nói xong, thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường, bàn tay nhỏ bé dắt anh đến trước xe đồ ăn: “Anh ăn đi, ban nãy em cảm nhận được, vị giác của anh đã đỡ một nửa rồi.”
“Được.” Hạ Thiên Tường vô cùng nghe lời, đi ăn.
Lúc này, là anh ăn, Tô Nhược Hân nhìn, anh chậm rãi ăn từng món.
Sau đó, anh mới định ăn gà xé phay, thì bị Tô Nhược Hân giành lấy, bưng đi: “Cái này lạnh, em chuyển đồ nóng đến trước mặt anh, những thứ còn lại không được ăn.”
Sau đó, Tô Nhược Hân nhẹ nhàng bưng đồ đã được hâm nóng đến trước mắt Hạ Thiên Tường.
Anh bắt đầu ăn.
Lần này, tốc độ ăn thật sự nhanh hơn một chút.
Thật sự không còn chậm như trước.
Thứ nhất, là vì anh thật sự rất đói.
Thứ hai, vì vị giác của anh thật sự đã khôi phục một chút.
Ăn uống cũng có mùi vị rõ ràng hơn.
Thấy anh ăn nhiều hơn trước, Tô Nhược Hân vui vẻ nói:”Cuối cùng cũng không phí tâm huyết của bà cô này!”
“Bịch”, đũa trong tay Hạ Thiên Tường chợt rơi xuống. Anh nghe không quen, câu nói “bà cô” của Tô Nhược Hân.
Trong thế giới của anh, trước nay chưa từng có người phụ nữ nào nói như vậy.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không biết, cụm từ “bà cô” của mình đã dọa sợ Hạ Thiên Tường. Nhìn thấy anh rơi đũa, cô bèn nói: “Không ăn nữa, anh có thể ăn như vậy là đã tiến bộ hơn trước nhiều rồi, haha, chứng tỏ phương thuốc của em rất thành công.”
“Được.” Hạ Thiên Tường thật sự không ăn nữa.
Trước nay khi ăn anh đều chỉ ăn no bảy phần, chưa từng ham ăn. Cho dù bây giờ khi ăn đã có mùi vị, nhưng cũng không muốn ăn.
“Hạ Thiên Tường, chiều đi đâu thế?” Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi lên ghế sofa, mắt phát sáng nhìn anh, vẻ mặt chờ mong.
Hoàn toàn vứt bỏ hành động vừa khóc vừa náo loạn trước đó.
Cô quên rồi, Hạ Thiên Tường tự nhiên ép mình cũng phải quên: “Đi xem hang động đá vôi được không?”