“Trả quần áo lại cho anh đấy, bây giờ bà đây không nợ tiền anh nữa, mà là anh nợ tôi một mạng.”
Tô Nhược Hân không hề muốn nhắc đến chuyện cứu mạng kia, chẳng qua giận anh vì có phòng tổng thống và phòng đôi nhưng lại không chịu thuê, mà nhất định phải thuê phòng đơn để ăn hiếp cô.
Căn bản là không có ý tốt.
Nếu đêm qua anh thật sự chạm vào cô thì cô sẽ thẳng tay phế anh để sau này anh không thể giao hợp được nữa.
Chút thủ đoạn này cô vẫn có.
Dù sao kiến thức nạp trong đầu ngày một nhiều.
Hạ Thiên Tường cất mẩu giấy vào túi áo ngủ, về phần bộ đồ kia, cô không cần nữa thì bỏ.
Anh chưa từng nói láo, trước khi xảy ra tai nạn anh thật sự mua rất nhiều đồ nữ, cũng biết chính xác số đo của Tô Nhược Hân.
Chuỗi cửa hàng anh mở có anh mua là nhiều.
Cho nên, cô không thích bộ này, anh vẫn còn nhiều bộ khác cho cô lựa chọn.
Anh chạm vào miếng ngọc trên cổ, may mà cô gái nhỏ đã trả lại miếng ngọc cho anh.
Tô Nhược Hân ngồi trong vườn khách sạn rất lâu.
Vị trí nằm ngay bên ngoài căn phòng đơn nơi cô và Hạ Thiên Tường ở đêm qua.
Đợi mãi vẫn không thấy Hạ Thiên Tường vừa không có điện thoại vừa không thể ra khỏi khách sạn mở cửa sổ cầu cứu.
Chẳng lẽ Hạ Thiên Tường đã mở được cửa bị cô khóa ngoài rồi?
Anh cũng có bản lĩnh này sao?
Không thể nào.
Anh sẽ cầu cứu thế nào đây?
Phải biết rằng đây là khách sạn bảy sao, cách âm rất tốt.
Khách sạn nhỏ không thể nào so được.
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ, lẽ ra giờ này Hạ Thiên Tường phải dậy rồi chứ.
Khi Tô Nhược Hân đang đoán già đoán non, vai cô đột nhiên chùng xuống, có ai đó đang vỗ nhẹ vào bả vai cô.
“Ai?” Cô xoay người lại theo bản năng, cho dù là ban ngày, nhưng vừa nãy cô đang tập trung nên vẫn giật mình.
“Chị Trương mang đồ đến rồi, ngoan, lên phòng thay đồ với tôi, hay là cô muốn mặc bộ đồ nam của tôi hửm.
Mặc dù điều đó khiến cô cảm thấy mãn nguyện và có thể chứng minh cô là người của tôi, mùi hương trên người tôi sẽ bám vào người cô, nhưng ăn mặc như vậy ra ngoài mà bị phóng viên bắt gặp thì không hay ho lắm đâu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3.
Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
4.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
=====================================
Hạ Thiên Tường nói từng câu từng chữ vào lỗ tai Tô Nhược Hân đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô muốn chất vấn anh, nhưng lại chột dạ không dám hỏi.
Anh cũng không hỏi cô đi ra ngoài làm gì, cô cũng không dám hỏi hay nói gì cả.
Giả ngu là tốt nhất.
“Tôi… tôi cũng không biết tại sao tôi lại đến được đây nữa.
Hạ Thiên Tường, có phải anh biến tôi thành bộ dạng này rồi vứt tôi ở đây không?”
Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn balo của Tô Nhược Hân, khóa kéo mở một nửa, điện thoại của anh và dây điện thoại bàn của khách sạn đều ở trong đó.
Cô gái nhỏ giỏi lắm.
Anh đã đánh giá thấp khả năng của Hạ Thiên Tường rồi.
Vụ tai nạn xe lần trước là do anh quá chủ quan, nhưng việc nhỏ như ngày hôm nay anh chỉ giải quyết trong vài giây.
“Ừm, cô bị mộng du đấy, đi thôi.”
Sau đó, Tô Nhược Hân lại biến thành cái đuôi nhỏ của Hạ Thiên Tường.
Cô cúi thấp đầu không dám nhìn người bước vào sảnh khách sạn, lúc thay xong quần áo và bước ra, cô lẽo đẽo sau lưng Hạ Thiên Tường.
Khi chiếc Bugatti Veyron lái ra khỏi khách sạn Kaiwitt, thấy phóng viên mặc thường phục đợi sẵn bên ngoài khách sạn, Tô Nhược Hân bỗng hoảng sợ.
Cũng may cô không mặc quần áo của Hạ Thiên Tường, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ lên hot search.
Nghĩ ngợi một lúc, cô mở điện thoại lên.
Cô phát hiện chuyện xảy ra ở biệt thự lưng chừng núi ngày hôm qua và chuyện cô và Hạ Thiên Tường ở khách sạn Kaiwitt đêm qua không xuất hiện trên diễn đàn hóng hớt.
Tốt quá, cô không muốn loan truyền đến trường học.
Cô phải khiêm tốn làm người.
“Hạ Thiên Tường, tôi muốn trở về trường.”
“Được.” Được ôm Tô Nhược Hân ngủ một đêm, Hạ Thiên Tường rất mãn nguyện.
Anh còn phải làm việc nữa.
Tập đoàn Hạ thị vẫn đang cần anh tiếp quản.
Anh đã bỏ bê mấy ngày rồi, nếu không làm việc, thì khó mà giải thích với bà cụ.
Mà anh cũng đã hứa với bà cụ hôm nay sẽ về nhà.
Tạm thời cho cô gái nhỏ được nghỉ phép một ngày.
Thời gian còn dài.
Chiếc Bugatti chạy đến trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân thỉnh thoảng sẽ nhìn Hạ Thiên Tường một cái, cô không thể hiểu nổi làm sao mà anh rời khỏi phòng được.
Cánh môi mấp máy, nhưng không có gan hỏi.
Rất chột dạ.
Hạ Thiên Tường lái xe ổn định, một tay xoay vô lăng, tay kia như đang chơi piano, nhìn ra được tâm trạng anh rất tốt.
Nhưng tậm trạng của Tô Nhược Hân rất tệ.
Rõ ràng là cô tính kế anh.
Tại sao cuối cùng cô mới là người bị bắt tại trận.
“Hạ Thiên Tường, làm thế quái nào mà anh ra khỏi phòng được vậy?” Không thể nhịn được nữa, Tô Nhược Hân lập tức hỏi anh.
Nếu không, đợi tới cổng trường mà anh không chịu nói thì cô sẽ khó chịu chết mất.
Hạ Thiên Tường quay đầu lại nhìn cô, nụ cười trên khóe môi rất đáng đánh đòn: “Cấm cười.”
Tô Nhược Hân đưa tay bóp mặt anh.
Bóp xong, cô bỗng ngẩn người.
Từ khi nào mà cô có thói quen bóp mặt anh thế nhỉ.
Cô thả tay xuống.
Nhưng người đàn ông vẫn cười mỉm.
Nó rất khác với kiểu lạnh lùng anh mang lại lúc anh nằm hôn mê, nhưng chung quy vẫn là một vị tổng giám đốc lạnh lùng ngang ngược.
Phải thừa nhận rằng, lúc Hạ Thiên Tường cười lên trông rất đẹp trai.
Cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực: “Anh không nói cho tôi biết đúng không?”
“Tại sao lại làm vậy?”
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại một câu, không phải kiểu chất vấn mà giống đang nói chuyện với cô hơn.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, thẳng thắng nói: “Rõ ràng có phòng đôi phòng tổng thống.
Người quản lý tối qua, tôi muốn anh ta thôi việc.”
“Ồ, được.” Lần này, Hạ Thiên Tường không phản bác.
Chắc cô gái nhỏ đã hỏi và kiểm tra kỹ càng rồi mới nói.
Về phần người quản lý tối qua, anh ta rất có năng lực, anh có thể bù đắp cho anh ta ở vị trí khác với mức lương cao hơn.
Thấy anh đồng ý sảng khoái như thế, Tô Nhược Hân cảm thấy người nên chột dạ phải là Hạ Thiên Tường mới phải, cô chột dạ làm gì nhỉ: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Đi xuyên tường.”
“Xì”, nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh, Tô Nhược Hân cười phá lên.
Cô tưởng tượng ra hình ảnh một tên trộm ăn cắp đồ rồi đi xuyên tường ra ngoài.
Nhưng Hạ Thiên Tường và tên trộm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nụ cười rạng rỡ của cô gái lọt vào mắt anh, nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng sâu hơn.
Chiếc Bugatti nhanh chóng đến gần trường trung học Khải Mỹ.
“Hạ Thiên Tường, anh đưa tôi tới chỗ siêu thị tự chọn được rồi, tới đó tôi đi bộ về trường.”
“Được.” Hạ Thiên Tường vui vẻ đồng ý.
Tô Nhược Hân quay lại nhìn anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đồng ý quá nhanh.
Nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ.
Mở cửa xe.
Tô Nhược Hân bước xuống xe.
Cô quay lại nhìn, Hạ Thiên Tường đang ngồi trong xe cúi đầu xem điện thoại của mình.
Cô không nghĩ nữa, bước đến cổng trường.
Chủ nhật, trường trung học Khải Mỹ rất yên tĩnh.
Chỉ có những học sinh nội trú tụm năm tụm ba ra ra vào vào, bọn họ đều là những học sinh nhà ở xa trường và ba mẹ không có thời gian chăm sóc họ.
Còn nhà cô cách trường chỉ vài cây số, cô có ba mẹ, nhưng họ chưa từng chăm sóc cô.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Tô Nhược Hân trở nên ẩm ướt.
“Tô Nhược Hân.” Quả nhiên, nhắc tào tháo tào tháo liền đến, không ngờ cô vừa mới nghĩ tới người nhà họ Tô thì họ đã có mặt..