CHƯƠNG 594
Tô Nhược Hân nghĩ, hình như thế thật: “Đúng thế, vậy giờ em không quay lại đó nữa?”
Được Hạ Thiên Tường ôm ra ngoài và hít vào luồng không khí mới mẻ nên Tô Nhược Hân mới nhận ra là mình đã ra ngoài.
“Em tự quyết đi. Nếu em muốn làm bóng đèn thì đi ra hít thở không khí trong lành rồi vào lại, còn nếu không thì anh dẫn em đến nơi này để gặp một người.” Hạ Thiên Tường nói rồi mở cửa chiếc xe Bugatti ra và đặt Tô Nhược Hân ngồi lên ghế phụ lái.
Ngoài miệng thì nói cho Tô Nhược Hân tự quyết, nhưng thực tế là anh đã quyết thay cô rồi.
Quả thế, Tô Nhược Hân nghe thấy mình ở lại sẽ thành bóng đèn nên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Được rồi, giao Mỹ Lan cho Cận Liễm vậy, anh dẫn em đi đi, mà đi đâu nhỉ?”
Hạ Thiên Tường búng trán cô: “Nói với em từ lâu rồi mà. Nếu tối nay anh không đến đón em thì em sẽ cho anh leo cây đúng không?”
Tô Nhược Hân nghĩ đi nghĩ lại nhưng không thể nào nhớ ra là cô đồng ý với Hạ Thiên Tường khi nào nữa.
Hạ Thiên Tường nổ máy, thấy Tô Nhược Hân còn đang suy nghĩ bèn nói: “Thiếu điểm một môn thì nhất định phải đi gặp người đã hại em thiếu điểm môn đó.”
“Triệu Giai Linh.” Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng nhớ ra, Hạ Thiên Tường đã nói là sẽ dẫn cô đi gặp Triệu Giai Linh: “Ôi em còn quên hỏi cô ta thi được mấy điểm nữa, để em đi hỏi bạn trong lớp coi có ai biết không.”
“630 điểm.” Hạ Thiên Tường không chờ Tô Nhược Hân đi hỏi mà cười trả lời.
“Anh còn cười à, điểm cô ta cao hơn em đấy.” Tô Nhược Hân nghe thấy Triệu Giai Linh thi được điểm cao như thế thì ánh mắt tối đi. Vì sao người hại người thì được điểm cao, còn người bị hại là cô lại chỉ được 597 điểm chứ?
Bất công quá.
Tuy Hạ Thiên Tường đang lái xe nhưng anh vẫn không nhịn được mà vươn tay véo mặt Tô Nhược Hân, sau đó cười khẽ: “Haha.”
“Anh cười cái gì?” Tô Nhược Hân tức khắc giận dữ: “Này, sao anh véo mặt em?” Tô Nhược Hân xoa gương mặt bị Hạ Thiên Tường véo đau, sau đó giơ tay ra véo lại.
“Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh làm thế, còn em thì sao, em nghiêm túc nghĩ lại xem em véo mặt anh bao nhiêu lần rồi?”
Tô Nhược Hân thấy anh tố cáo thế thì nghĩ lại, hình như Hạ Thiên Tường nói đúng thật, trước nay toàn là cô véo mặt anh, còn anh thì mới bắt nạt cô lần đầu thôi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Hạ Thiên Tường, tuy đây là lần đầu anh véo mặt em nhưng trước đây môi em bị anh hôn trộm và sưng nhiều lần lắm. Tính ra vẫn là anh bắt nạt em nhiều hơn.”
Hạ Thiên Tường cười khẽ: “Được, vậy tối nay cho em bắt nạt lại.”
“Anh xéo đi.” Tô Nhược Hân đánh lên ngực Hạ Thiên Tường, tuy lúc ra tay trông mạnh lắm, nhưng khi đánh lên lại rất nhẹ nhàng.
Anh đang lái xe mà, cô không thể mạnh tay được, nếu không sẽ ảnh hưởng an toàn khi lái.
Hạ Thiên Tường không hề tránh né, liếc nhìn cô gái đang cười toe toét, Tô Nhược Hân buông bỏ được là tốt rồi.
Trong mắt anh, kì thi THPT Quốc gia cũng chỉ là một kì thi bình thường thôi.