CÔ VỢ THẦN Y CỦA CẬU HẠ LÀ HỌC SINH CẤP BA

Chương 656

Tô Nhược Hân không khỏi lo lắng: “Được, tôi xin nghỉ buổi chiều.” Dù biết đây là ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng cô vẫn muốn xin nghỉ.

Cô cũng không quan tâm Mạc Tử Đơn sẽ nghĩ cô thế nào, không có ai quan trọng hơn Hạ Thiên Tường cả.

Nếu Phương Tấn đã nói thế thì chứng tỏ Hạ Thiên Tường thật sự cần cô.

Cho nên Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Sau đó, cô cũng không dùng bữa nữa, lập tức sửa sang lại quần áo xuất phát: “Anh ấy ở khách sạn nào?”

Nghe Phương Tấn nói ra tên khách sạn, Tô Nhược Hân lập tức nhớ ra, chính là khách sạn lần trước anh bảo quản lý lễ tân lừa cô không có phòng Tổng thống, chỉ có phòng hai giường tiêu chuẩn.

Nhớ ra, cô thậm chí còn không hỏi Hạ Thiên Tường ở phòng nào đã bắt taxi lên đường.

Biết quán rượu anh đang ở, phản ứng đầu tiên của cô là Hạ Thiên Tường đang ở trong phòng giường đôi kia.

Căn phòng giường đôi cô và anh từng ở cùng nhau.

Đến nơi.

Tô Nhược Hân nhìn số phòng chỉ từng ở một đêm, trong lòng thầm thấy ấm áp và ngọt ngào.

Nhưng lúc gõ cửa, cô chợt hơi căng thẳng.

Lỡ như giác quan thứ sáu của cô sai, người mở cửa không phải Hạ Thiên Tường, thì chắc chắn sẽ rất khó xử.

Nhưng cuối cùng cô vẫn gõ cửa.

“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa tựa như tiếng tim cô đang đập, chỉ cần nghĩ đến chuyện Hạ Thiên Tường ở bên trong, tim của cô lại càng đập nhanh hơn.

“Ai đó?” Một giọng nói lạnh lùng vang đên, chứa đựng sự lạnh lẽo và cảnh giác.

Nhưng giọng nói này mới là giọng nói nên có của người đàn ông trong trí nhớ Tô Nhược Hân, chứ không phải giọng nói khó hiểu của anh lúc sáng.

Tô Nhược Hân thở phào một hơi, cô vẫn thích Hạ Thiên Tường lúc bình thường hơn: “Là em, Tô Nhược Hân.”

Cửa phòng lập tức mở ra.

Nhưng khi Tô Nhược Hân tiến lên một bước muốn đi vào, Hạ Thiên Tường chợt duỗi tay ngăn cô lại: “Có chuyện gì sao?”

Dù anh không nói thẳng là không cho Tô Nhược Hân đi vào.

Nhưng hành động ngăn cô lại đã nói rõ rồi.

Tô Nhược Hân ngạc nhiên nhìn cánh tay đang ngăn cản trước mặt mình, tỏ vẻ ngơ ngác.

Cô cũng xuyên qua cánh tay nhìn vào trong phòng.

Vẫn là dáng vẻ trong ký ức.

Dù chỉ ngủ một đêm, nhưng cô vẫn nhớ rất kỹ.

Cô vẫn luôn tò mò đêm đó Hạ Thiên Tường không có điện thoại di động cũng không có điện thoại bàn, sao anh lại có thể rời khỏi căn phòng bị cô khoá trái.

Nhưng người đàn ông này vẫn không chịu nói với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi